Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1190
Bạch Long
20/04/2024
Cậu ta mới chừng này tuổi, sao có thể luyện được tốc độ và phản ứng như vậy chứ?
Sắc mặt ông tổ nhà họ Ứng trầm xuống, không muốn nhiều lời nữa, thầm hừ một tiếng, nhân lúc Lâm Chính còn chưa quay người lại, không tiện thi triển lực đạo, liền lật tay tung một cú đấm nữa, đánh mạnh vào phần lưng của anh.
Tuy cú đấm này có uy thế không bằng hai đòn vừa rồi, nhưng vẫn vô cùng chí mạng, Lâm Chính không thể phòng bị được.
Trừ khi anh có thể xoay phần hông 180 độ để quay lại.
Nhưng đó hiển nhiên là điều không thể.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng tưởng rằng đòn này có thể đánh trúng, thì cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính không đỡ đòn nữa, thậm chí còn không tránh né, mà cứ đứng đó, để mặc cú đấm kia đánh vào lưng mình.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm cảm thấy không ổn.
Nhưng đã tung quyền ra thì không thể thu lại.
Bốp!
Âm thanh nặng nề lại vang lên.
Cú đấm này cuối cùng cũng nện mạnh vào người Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng yên bất động, lãnh trọn cú đấm này…
Cả nhà họ Ứng trầm mặc.
Cú đấm này không hề gây bất cứ uy hiếp gì cho Lâm Chính.
Ông tổ nhà họ Ứng cũng nhíu mày.
Ông ta phát hiện, từ đầu đến giờ ông ta vẫn luôn coi thường Lâm Chính.
Thực lực của chàng trai này đã vượt xa nhận thức của tất cả mọi người.
“Ông chỉ có chút sức lực đó thôi sao?”, Lâm Chính chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn ông tổ nhà họ Ứng, bình thản nói: “Ba chiêu đã hết!”.
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
“Ông chưa thua, tôi đã nói rồi, tôi cho ông 10 cơ hội, bây giờ vẫn còn bảy chiêu nữa”, Lâm Chính đáp.
“Chàng trai, nếu cậu cho tôi bảy cơ hội nữa, tôi sợ rằng cậu sẽ hối hận!”, ông tổ nhà họ Ứng trầm giọng nói.
“Ba chiêu này của ông còn chẳng làm gì được tôi, lẽ nào bảy chiêu tiếp theo có thể đánh bại tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì cậu hãy nhìn cho kĩ nhé!”, ông tổ nhà họ Ứng cũng nổi giận, chẳng thèm khách sáo nữa, quát khẽ một tiếng, hai cánh tay vàng vọt lập tức vung lên.
Vù!
Vù!
Cánh tay ông ta gầy gò, nhìn chẳng khác nào da bọc xương, nhưng mỗi lần vung lên đều có sức mạnh chấn động nghìn cân.
Trước cánh tay này, e rằng một tấm thép cũng bị nghiền nát như miếng đậu phụ.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất ung dung, hai tay ngăn thế công của ông tổ nhà họ Ứng một cách thoải mái, dù sức mạnh của đối phương hung mãnh đến đâu, anh cũng không sợ không vội.
Sắc mặt ông tổ nhà họ Ứng trầm xuống, không muốn nhiều lời nữa, thầm hừ một tiếng, nhân lúc Lâm Chính còn chưa quay người lại, không tiện thi triển lực đạo, liền lật tay tung một cú đấm nữa, đánh mạnh vào phần lưng của anh.
Tuy cú đấm này có uy thế không bằng hai đòn vừa rồi, nhưng vẫn vô cùng chí mạng, Lâm Chính không thể phòng bị được.
Trừ khi anh có thể xoay phần hông 180 độ để quay lại.
Nhưng đó hiển nhiên là điều không thể.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng tưởng rằng đòn này có thể đánh trúng, thì cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính không đỡ đòn nữa, thậm chí còn không tránh né, mà cứ đứng đó, để mặc cú đấm kia đánh vào lưng mình.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm cảm thấy không ổn.
Nhưng đã tung quyền ra thì không thể thu lại.
Bốp!
Âm thanh nặng nề lại vang lên.
Cú đấm này cuối cùng cũng nện mạnh vào người Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng yên bất động, lãnh trọn cú đấm này…
Cả nhà họ Ứng trầm mặc.
Cú đấm này không hề gây bất cứ uy hiếp gì cho Lâm Chính.
Ông tổ nhà họ Ứng cũng nhíu mày.
Ông ta phát hiện, từ đầu đến giờ ông ta vẫn luôn coi thường Lâm Chính.
Thực lực của chàng trai này đã vượt xa nhận thức của tất cả mọi người.
“Ông chỉ có chút sức lực đó thôi sao?”, Lâm Chính chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn ông tổ nhà họ Ứng, bình thản nói: “Ba chiêu đã hết!”.
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
“Ông chưa thua, tôi đã nói rồi, tôi cho ông 10 cơ hội, bây giờ vẫn còn bảy chiêu nữa”, Lâm Chính đáp.
“Chàng trai, nếu cậu cho tôi bảy cơ hội nữa, tôi sợ rằng cậu sẽ hối hận!”, ông tổ nhà họ Ứng trầm giọng nói.
“Ba chiêu này của ông còn chẳng làm gì được tôi, lẽ nào bảy chiêu tiếp theo có thể đánh bại tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì cậu hãy nhìn cho kĩ nhé!”, ông tổ nhà họ Ứng cũng nổi giận, chẳng thèm khách sáo nữa, quát khẽ một tiếng, hai cánh tay vàng vọt lập tức vung lên.
Vù!
Vù!
Cánh tay ông ta gầy gò, nhìn chẳng khác nào da bọc xương, nhưng mỗi lần vung lên đều có sức mạnh chấn động nghìn cân.
Trước cánh tay này, e rằng một tấm thép cũng bị nghiền nát như miếng đậu phụ.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất ung dung, hai tay ngăn thế công của ông tổ nhà họ Ứng một cách thoải mái, dù sức mạnh của đối phương hung mãnh đến đâu, anh cũng không sợ không vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.