Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1209
Bạch Long
20/04/2024
Người này trầm ngâm một lúc, bước tới nhìn chăm chăm người trên giường bệnh. Một lúc sau người này chau mày, đi ra khỏi phòng và gọi điện.
“Chuyện gì vậy?”, một giọng nói thản nhiên từ đầu dây bên kia vang lên.
“Hôm nay tôi tới viện lấy thuốc thì gặp một người được đưa vào phòng cấp cứu”, người đàn ông khẽ nói.
“Ai vậy?”
“Lương Thu Yến”.
Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau, tiếng nói lại vang lên.
“Tìm cách đuổi Lương Thu Yến ra khỏi viện. Ngoài ra điều tra xem ai đã đưa bào ta vào đó. Dù là ai thì cũng đánh gãy hai chân cho tôi”.
“Vâng”, người đàn ông mặc vest tắt máy, sau đó lại gọi một số điện thoại khác. Lúc này, những người bác sĩ đã đẩy Lương Thu Yến vào phòng cấp cứu.
“Anh và cô không thể vào trong được”, người hộ lý ngăn Lâm Chính và Tô Nhu ở ngoài cửa.
“Tôi cũng là bác sĩ”, Lâm Chính vội vàng nói.
“Anh là bác sĩ sao?”, người hộ lý tỏ ra bất ngờ.
“Tình hình hiện tại của người bệnh tôi hiểu rõ, tôi có thể giúp đỡ”.
“Điều này…được, nhưng hi vọng anh có thể giữ im lặng, nghe theo hướng dẫn của bác sĩ chính”, người hộ lý nói xong bèn đưa cho Lâm Chính một bộ đồ.
Tô Nhu thì ở bên ngoài chờ đợi. Người chữa trị cho Lương Thu Yến là một bác sĩ gần ba mươi tuổi, rất trẻ. Ngành y là một ngành có thời gian học dài hơn những ngành khác nhiều. Tầm 30 tuổi mà đã có thể có được vị trí này thì chứng tỏ là cũng đã rất có năng lực rồi.
Vị bác sĩ này sau khi kiểm tra sơ qua bèn trầm mặt, khẽ nói: “Lập tức chuẩn bị kim, thuốc và các dụng cụ cần thiết. Người bệnh đang bị suy kiệt toàn bộ các cơ quan. Tình hình rất tệ”.
“Vâng bác sĩ Lý”, những người trợ lý ở xung quanh vội vàng làm theo.
Lúc này, bác sĩ Lý nhìn vài cây kim được châm trên cánh tay của Lương Thu Yến. Anh ta giật mình, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin.
Mặc dù anh ta còn trẻ nhưng cũng biết một chút về châm cứu. Những cây châm này nhìn có vẻ bình thường nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó chính là nó có thể khóa chặt kinh mạch của người bệnh, không chế bệnh tình chuyển biến xấu hơn. Nó giống như một sợi dây dùng để ngăn máu, giúp cho bệnh nhân không bị mất máu thêm nữa.
“Đây là châm của ai vậy?”, bác sĩ Lý vô thức hỏi.
Những người hộ lý nào biết là của ai. Đúng lúc này, Lâm Chính đã mặc đồ và đeo khẩu trang bước vào.
“Là tôi châm”, bác sĩ Lâm giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Cậu là ai?”
“Giờ không phải là lúc nói chuyện này nữa. Mau chuẩn bị châm”.
Lâm Chính bước tới, lấy ra một cây kim tiêm vào cổ Lương Thu Yến. Lương Thu Yến lập tức ngật đi.
“Thuốc gây mê sao?”
Bác sĩ Lỹ hết hồn. Anh ta định ngăn Lâm Chính lại nhưng nhìn thấy khả năng sử dụng châm vô cùng thuần thục của anh thì lại do dự.
“Châm nóng”, Lâm Chính vừa nhấc tay Thu Yến lên vừa tràm giọng.
“Điều này…”
Những nhân viên bên cạnh do dự. Bọn họ không biết Lâm Chính là ai mà lại từ khách thành chủ, bất lịch sự như thế.
“Chuyện gì vậy?”, một giọng nói thản nhiên từ đầu dây bên kia vang lên.
“Hôm nay tôi tới viện lấy thuốc thì gặp một người được đưa vào phòng cấp cứu”, người đàn ông khẽ nói.
“Ai vậy?”
“Lương Thu Yến”.
Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau, tiếng nói lại vang lên.
“Tìm cách đuổi Lương Thu Yến ra khỏi viện. Ngoài ra điều tra xem ai đã đưa bào ta vào đó. Dù là ai thì cũng đánh gãy hai chân cho tôi”.
“Vâng”, người đàn ông mặc vest tắt máy, sau đó lại gọi một số điện thoại khác. Lúc này, những người bác sĩ đã đẩy Lương Thu Yến vào phòng cấp cứu.
“Anh và cô không thể vào trong được”, người hộ lý ngăn Lâm Chính và Tô Nhu ở ngoài cửa.
“Tôi cũng là bác sĩ”, Lâm Chính vội vàng nói.
“Anh là bác sĩ sao?”, người hộ lý tỏ ra bất ngờ.
“Tình hình hiện tại của người bệnh tôi hiểu rõ, tôi có thể giúp đỡ”.
“Điều này…được, nhưng hi vọng anh có thể giữ im lặng, nghe theo hướng dẫn của bác sĩ chính”, người hộ lý nói xong bèn đưa cho Lâm Chính một bộ đồ.
Tô Nhu thì ở bên ngoài chờ đợi. Người chữa trị cho Lương Thu Yến là một bác sĩ gần ba mươi tuổi, rất trẻ. Ngành y là một ngành có thời gian học dài hơn những ngành khác nhiều. Tầm 30 tuổi mà đã có thể có được vị trí này thì chứng tỏ là cũng đã rất có năng lực rồi.
Vị bác sĩ này sau khi kiểm tra sơ qua bèn trầm mặt, khẽ nói: “Lập tức chuẩn bị kim, thuốc và các dụng cụ cần thiết. Người bệnh đang bị suy kiệt toàn bộ các cơ quan. Tình hình rất tệ”.
“Vâng bác sĩ Lý”, những người trợ lý ở xung quanh vội vàng làm theo.
Lúc này, bác sĩ Lý nhìn vài cây kim được châm trên cánh tay của Lương Thu Yến. Anh ta giật mình, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin.
Mặc dù anh ta còn trẻ nhưng cũng biết một chút về châm cứu. Những cây châm này nhìn có vẻ bình thường nhưng điều khiến anh ngạc nhiên đó chính là nó có thể khóa chặt kinh mạch của người bệnh, không chế bệnh tình chuyển biến xấu hơn. Nó giống như một sợi dây dùng để ngăn máu, giúp cho bệnh nhân không bị mất máu thêm nữa.
“Đây là châm của ai vậy?”, bác sĩ Lý vô thức hỏi.
Những người hộ lý nào biết là của ai. Đúng lúc này, Lâm Chính đã mặc đồ và đeo khẩu trang bước vào.
“Là tôi châm”, bác sĩ Lâm giật mình, nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò: “Cậu là ai?”
“Giờ không phải là lúc nói chuyện này nữa. Mau chuẩn bị châm”.
Lâm Chính bước tới, lấy ra một cây kim tiêm vào cổ Lương Thu Yến. Lương Thu Yến lập tức ngật đi.
“Thuốc gây mê sao?”
Bác sĩ Lỹ hết hồn. Anh ta định ngăn Lâm Chính lại nhưng nhìn thấy khả năng sử dụng châm vô cùng thuần thục của anh thì lại do dự.
“Châm nóng”, Lâm Chính vừa nhấc tay Thu Yến lên vừa tràm giọng.
“Điều này…”
Những nhân viên bên cạnh do dự. Bọn họ không biết Lâm Chính là ai mà lại từ khách thành chủ, bất lịch sự như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.