Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1235
Bạch Long
20/04/2024
1235
Tròng mắt Lâm Chính co rút, nhìn Lương Phong Nghiêm một lúc lâu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính mới khàn giọng nói: “Được, tôi cho chú một cơ hội, để xem rốt cuộc chú muốn nói gì”.
Dứt lời, Lâm Chính liền bước vào một nhà kho ở bên cạnh.
Lương Phong Nghiêm cũng vội vàng vào theo.
“Chú Nghiêm, chú nhất định phải khuyên được Lâm Chính đấy!”, Lương Sinh đứng ở cửa thầm cầu nguyện.
Vào lúc này, e rằng chỉ có Lương Phong Nghiêm là dễ nói chuyện nhất…
Thấy không ít người nhà họ Lương xúm lại ở bên ngoài, Lương Sinh liền quát: “Hết chuyện rồi, hết chuyện rồi, mọi người giải tán đi, giải tán đi!”.
“Anh Sinh, đó là ai vậy? Rốt cuộc có chuyện gì thế?”, có người khó hiểu hỏi.
“Chỉ là một vị khách của nhà họ Lương chúng ta, các cậu đừng tò mò nữa, tự ý xông vào nhà họ Lương cái gì chứ? Làm gì có chuyện đó, cấm không được nói lung tung những chuyện xảy ra ở đây, rõ chưa? Ai mà dám nói vớ vẩn, cẩn thận tôi lột da!”, Lương Sinh lớn tiếng.
“Vâng, anh Sinh”.
Bọn họ đáp, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.
Lương Sinh chẳng buồn giải thích với những người này, anh ta chạy về phía ông lão vẫn đang ngã ngồi dưới đất kia, nhanh chóng đỡ ông ta dậy.
“Bác Văn, bác không sao chứ?”, anh ta cẩn thận hỏi.
“Tôi… tôi không sao, chỉ là có chút khó thở…”, bác Văn cố gắng hít thở mấy cái, có chút yếu ớt đáp.
“Để cháu đưa bác đến bệnh viện”, Lương Sinh vội nói.
“Bệnh viện? Không cần… không cần… Tôi nghỉ ngơi một lát là được, dùng thuốc lưu thông khí huyết là sẽ hồi phục”.
“Bác Văn, võ công của bác cao cường như vậy, sao lại bị như thế chứ? Chắc không phải bác bị mắc bệnh tuổi già đấy chứ?”, Lương Sinh tò mò hỏi.
Từ hồi anh ta còn nhỏ, bác Văn đã ở đây canh cửa cho nhà họ Lương, dù nắng hay mưa vẫn luôn không rời, anh ta chưa bao giờ thấy bác Văn bị bệnh hay cảm cúm, sao bỗng dưng lại ngã xuống chứ?
Bác Văn không nói gì, khó nhọc đứng dậy, giơ bàn tay khô gầy lên.
Lương Sinh nhìn kĩ, thấy chỗ cổ tay ông ta có một lỗ kim rất nhỏ.
“Bác Văn, bác đi truyền nước lúc nào vậy? Bác bị cảm thật sao?”, Lương Sinh kinh ngạc hỏi.
“Đây không phải lỗ kim truyền, mà là lỗ châm bạc đâm vào”, bác Văn nhìn chăm chú vào đó.
“Châm bạc?”, Lương Sinh há hốc miệng.
“Tôi bị thằng nhóc kia quật ngã”, bác Văn khàn giọng đáp.
“Gì cơ?”.
Miệng Lương Sinh há càng to hơn, không thốt nên lời.
Một cây châm bạc nhỏ bé… mà có thể quật ngã bác Văn?
Chuyện này mà nói ra, chắc cả nhà họ Lương sẽ không ai tin…
…
Trong nhà kho.
Lương Phong Nghiêm đóng cửa lại, nhưng không ngoảnh lại ngay mà quay lưng về phía Lâm Chính, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cũng không biết đã qua bao lâu, ông ta mới quay đầu nói.
Tròng mắt Lâm Chính co rút, nhìn Lương Phong Nghiêm một lúc lâu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính mới khàn giọng nói: “Được, tôi cho chú một cơ hội, để xem rốt cuộc chú muốn nói gì”.
Dứt lời, Lâm Chính liền bước vào một nhà kho ở bên cạnh.
Lương Phong Nghiêm cũng vội vàng vào theo.
“Chú Nghiêm, chú nhất định phải khuyên được Lâm Chính đấy!”, Lương Sinh đứng ở cửa thầm cầu nguyện.
Vào lúc này, e rằng chỉ có Lương Phong Nghiêm là dễ nói chuyện nhất…
Thấy không ít người nhà họ Lương xúm lại ở bên ngoài, Lương Sinh liền quát: “Hết chuyện rồi, hết chuyện rồi, mọi người giải tán đi, giải tán đi!”.
“Anh Sinh, đó là ai vậy? Rốt cuộc có chuyện gì thế?”, có người khó hiểu hỏi.
“Chỉ là một vị khách của nhà họ Lương chúng ta, các cậu đừng tò mò nữa, tự ý xông vào nhà họ Lương cái gì chứ? Làm gì có chuyện đó, cấm không được nói lung tung những chuyện xảy ra ở đây, rõ chưa? Ai mà dám nói vớ vẩn, cẩn thận tôi lột da!”, Lương Sinh lớn tiếng.
“Vâng, anh Sinh”.
Bọn họ đáp, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.
Lương Sinh chẳng buồn giải thích với những người này, anh ta chạy về phía ông lão vẫn đang ngã ngồi dưới đất kia, nhanh chóng đỡ ông ta dậy.
“Bác Văn, bác không sao chứ?”, anh ta cẩn thận hỏi.
“Tôi… tôi không sao, chỉ là có chút khó thở…”, bác Văn cố gắng hít thở mấy cái, có chút yếu ớt đáp.
“Để cháu đưa bác đến bệnh viện”, Lương Sinh vội nói.
“Bệnh viện? Không cần… không cần… Tôi nghỉ ngơi một lát là được, dùng thuốc lưu thông khí huyết là sẽ hồi phục”.
“Bác Văn, võ công của bác cao cường như vậy, sao lại bị như thế chứ? Chắc không phải bác bị mắc bệnh tuổi già đấy chứ?”, Lương Sinh tò mò hỏi.
Từ hồi anh ta còn nhỏ, bác Văn đã ở đây canh cửa cho nhà họ Lương, dù nắng hay mưa vẫn luôn không rời, anh ta chưa bao giờ thấy bác Văn bị bệnh hay cảm cúm, sao bỗng dưng lại ngã xuống chứ?
Bác Văn không nói gì, khó nhọc đứng dậy, giơ bàn tay khô gầy lên.
Lương Sinh nhìn kĩ, thấy chỗ cổ tay ông ta có một lỗ kim rất nhỏ.
“Bác Văn, bác đi truyền nước lúc nào vậy? Bác bị cảm thật sao?”, Lương Sinh kinh ngạc hỏi.
“Đây không phải lỗ kim truyền, mà là lỗ châm bạc đâm vào”, bác Văn nhìn chăm chú vào đó.
“Châm bạc?”, Lương Sinh há hốc miệng.
“Tôi bị thằng nhóc kia quật ngã”, bác Văn khàn giọng đáp.
“Gì cơ?”.
Miệng Lương Sinh há càng to hơn, không thốt nên lời.
Một cây châm bạc nhỏ bé… mà có thể quật ngã bác Văn?
Chuyện này mà nói ra, chắc cả nhà họ Lương sẽ không ai tin…
…
Trong nhà kho.
Lương Phong Nghiêm đóng cửa lại, nhưng không ngoảnh lại ngay mà quay lưng về phía Lâm Chính, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cũng không biết đã qua bao lâu, ông ta mới quay đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.