Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1265
Bạch Long
20/04/2024
Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy được, em về trước, khi nào anh về Giang Thành nhớ gọi điện cho em”.
“Được”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu đi qua cổng kiểm tra an ninh, đi đến phòng chờ.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, nhỏ giọng gọi: “Vệ Yến!”.
“Anh Lâm!”, một người phụ nữ xinh đẹp đi ra khỏi đám đông.
“Đi, bảo vệ vợ tôi đến Giang Thành an toàn”.
“Vâng”.
Vệ Yến gật đầu, cũng đi qua cổng kiểm tra an ninh.
Lâm Chính quay về nhà họ Lương, tiếp tục ngồi ở trong sân.
Khoảng tám giờ, cửa sân mở ra.
Lương Sinh đi vào trong, vẻ mặt khó coi, sắc mặt thay đổi liên tục.
Anh ta liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc mới đến trước mặt Lâm Chính.
“Không cần nói nữa”, Lâm Chính nhìn bộ dạng khó xử của anh ta, nói thẳng.
“Anh Lâm…”, Lương Sinh còn muốn nói gì đó.
“Tôi đã tiễn vợ tôi về Giang Thành, bởi vì tôi biết bên phía bố nuôi anh không có kết quả gì. Dù sao, thái độ của Lương Nam Phương lúc trưa đã chứng minh tất cả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh Lâm… Xin hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian”, Lương Sinh vội nói.
Lâm Chính nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Cho các anh chút thời gian? Câu nói này có lẽ là ông Lương Vệ Quốc bảo anh nói với tôi nhỉ?”.
“Chuyện đó…”.
“Ông cụ Lương chắc chắn nghĩ như vậy. Thời gian có thể làm phai nhòa tất cả, cho nên ông ấy muốn kéo dài một thời gian, đợi tôi bớt giận, chuyện này cũng qua đi đúng không?”.
“Không không, anh Lâm, ông nội tôi tuyệt đối không nghĩ như vậy!”.
“Được rồi, không cần nói nhiều nữa, bố nuôi tôi đâu? Tôi định đi gặp ông ấy, sau đó về Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó… Chú Nghiêm… Chú ấy… Chú ấy có chuyện… ra ngoài rồi…”, Lương Sinh khó xử nói.
“Ồ… Ông ấy cũng gặp chuyện rồi sao?”, Lâm Chính khẽ gật đầu, trên mặt không có vẻ tức giận gì.
“Ông ấy… Ông ấy không gặp chuyện gì cả, anh Lâm, anh đừng nghĩ lung tung…”, Lương Sinh vội nói.
“Lương Sinh, anh đừng sợ, tôi đã nói rồi, tôi dự định quay về Giang Thành, chuyện này coi như dừng ở đây. Tôi đã nói đến mức đó, anh còn định nói dối tôi sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không gây chuyện”, Lâm Chính cười nói: “Anh vẫn nên nói sự thật cho tôi biết đi!”.
“Chuyện đó…”.
Lương Sinh do dự, không biết qua bao lâu, anh ta mới thở dài một cách nặng nề, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm đi tìm ông nội cả đòi công bằng, nhưng ông ấy quỳ ở chỗ ông nội cả hai ngày vẫn không thấy mặt mũi ông nội cả, còn bị ông nội hai… ông nội hai…”.
“Ông ấy làm sao?”.
“Bị ông nội tát hai bạt tai, rụng mất mấy chiếc răng. Ông nội hai mắng ông ấy không biết điều… Bây giờ mặt mũi ông ấy biến dạng rồi, nên không gặp anh được…”, Lương Sinh nhỏ giọng nói.
“Ồ…”.
Lâm Chính khẽ gật đầu, trên mặt không có thay đổi gì.
“Được”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu đi qua cổng kiểm tra an ninh, đi đến phòng chờ.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, nhỏ giọng gọi: “Vệ Yến!”.
“Anh Lâm!”, một người phụ nữ xinh đẹp đi ra khỏi đám đông.
“Đi, bảo vệ vợ tôi đến Giang Thành an toàn”.
“Vâng”.
Vệ Yến gật đầu, cũng đi qua cổng kiểm tra an ninh.
Lâm Chính quay về nhà họ Lương, tiếp tục ngồi ở trong sân.
Khoảng tám giờ, cửa sân mở ra.
Lương Sinh đi vào trong, vẻ mặt khó coi, sắc mặt thay đổi liên tục.
Anh ta liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc mới đến trước mặt Lâm Chính.
“Không cần nói nữa”, Lâm Chính nhìn bộ dạng khó xử của anh ta, nói thẳng.
“Anh Lâm…”, Lương Sinh còn muốn nói gì đó.
“Tôi đã tiễn vợ tôi về Giang Thành, bởi vì tôi biết bên phía bố nuôi anh không có kết quả gì. Dù sao, thái độ của Lương Nam Phương lúc trưa đã chứng minh tất cả”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh Lâm… Xin hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian”, Lương Sinh vội nói.
Lâm Chính nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Cho các anh chút thời gian? Câu nói này có lẽ là ông Lương Vệ Quốc bảo anh nói với tôi nhỉ?”.
“Chuyện đó…”.
“Ông cụ Lương chắc chắn nghĩ như vậy. Thời gian có thể làm phai nhòa tất cả, cho nên ông ấy muốn kéo dài một thời gian, đợi tôi bớt giận, chuyện này cũng qua đi đúng không?”.
“Không không, anh Lâm, ông nội tôi tuyệt đối không nghĩ như vậy!”.
“Được rồi, không cần nói nhiều nữa, bố nuôi tôi đâu? Tôi định đi gặp ông ấy, sau đó về Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó… Chú Nghiêm… Chú ấy… Chú ấy có chuyện… ra ngoài rồi…”, Lương Sinh khó xử nói.
“Ồ… Ông ấy cũng gặp chuyện rồi sao?”, Lâm Chính khẽ gật đầu, trên mặt không có vẻ tức giận gì.
“Ông ấy… Ông ấy không gặp chuyện gì cả, anh Lâm, anh đừng nghĩ lung tung…”, Lương Sinh vội nói.
“Lương Sinh, anh đừng sợ, tôi đã nói rồi, tôi dự định quay về Giang Thành, chuyện này coi như dừng ở đây. Tôi đã nói đến mức đó, anh còn định nói dối tôi sao? Anh yên tâm, tôi sẽ không gây chuyện”, Lâm Chính cười nói: “Anh vẫn nên nói sự thật cho tôi biết đi!”.
“Chuyện đó…”.
Lương Sinh do dự, không biết qua bao lâu, anh ta mới thở dài một cách nặng nề, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm đi tìm ông nội cả đòi công bằng, nhưng ông ấy quỳ ở chỗ ông nội cả hai ngày vẫn không thấy mặt mũi ông nội cả, còn bị ông nội hai… ông nội hai…”.
“Ông ấy làm sao?”.
“Bị ông nội tát hai bạt tai, rụng mất mấy chiếc răng. Ông nội hai mắng ông ấy không biết điều… Bây giờ mặt mũi ông ấy biến dạng rồi, nên không gặp anh được…”, Lương Sinh nhỏ giọng nói.
“Ồ…”.
Lâm Chính khẽ gật đầu, trên mặt không có thay đổi gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.