Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1293
Bạch Long
20/04/2024
“Yên Kinh?”, Mã Hải căng thẳng, tim thắt chặt.
…
Ở một đình các nọ.
Một luồng khói đen từ trong bếp lò nấu trà bay lên.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng mặc áo thời Đường đang ngồi đó pha trà. Đối diện ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo thường ngày, tràn đầy tinh thần, gương mặt tuấn tú sáng sủa.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng thành thạo rửa trà pha trà, sau đó rót một ly cho người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông cũng ra dáng nhấp một ngụm, sau đó thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Trà của chú Diêu quả nhiên tuyệt nhất thiên hạ!”.
“Quá khen”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười, lại rót thêm một ly cho người đàn ông, sau đó nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi rất bất ngờ, gia tộc các cậu lại cử cậu đến đây. Sóc Phương, cậu là báu vật của gia tộc cậu, những chuyện này sao lại nhọc công cậu đến đây? Đại hội sắp mở, không phải cậu nên chuẩn bị kỹ càng hay sao?”.
“Chú Diêu, chú lầm rồi, tôi đến đây không phải vì gia tộc cử tôi đến, mà là tôi tự đến”, người đàn ông cười nói.
“Cậu tự đến?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Đúng, tôi cũng không lòng vòng nữa, tôi đến đây là muốn xin một vị thuốc ở Kỳ Dược Phòng”.
“Ồ? Là thuốc gì?”, ánh mắt phòng chủ Kỳ Dược Phòng lặng lẽ trở nên nghiêm nghị, hỏi.
“Hà Linh Hoa”, người đàn ông mỉm cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt, sau đó lắc đầu, cười nhạt nói: “Cậu đừng nói đùa, Sóc Phương, ai mà không biết Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng chúng tôi đã bị thần y Lâm cướp mất rồi chứ, tôi đi đâu tìm một đóa Hà Linh Hoa nữa cho cậu?”.
“Nếu tôi đoán không lầm, Kỳ Dược Phòng vẫn còn một đóa nữa”.
“Đoán sao?”.
“Tôi nói đoán với chú chỉ là nể mặt chú, chú Diêu, chú hiểu không?”, người đàn ông cười nói.
Lời này vừa nói ra, phòng chủ Kỳ Dược Phòng run tay, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Sóc Phương, gia tộc các cậu phái người trà trộn vào Kỳ Dược Phòng chúng tôi rồi sao?”.
“Quy mô của Kỳ Dược Phòng cũng không tính là nhỏ, muốn cài cắm tai mắt thật sự quá dễ”, người đàn ông bình tĩnh nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không lên tiếng.
Đúng vậy, nói đoán chỉ là cách nói uyển chuyển mà thôi, thực ra tai mắt của người đàn ông này đã nhìn thấy Hà Linh Hoa trong tay phòng chủ Kỳ Dược Phòng…
Chẳng trách anh ta đột nhiên lại xuất hiện!
Chẳng trách anh ta lại khẳng định như vậy…
Vài phút sau, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hít sâu một hơi, nói: “Sự quý giá của Hà Linh Hoa không cần tôi phải nói nữa, cậu muốn có nó, ít nhất phải trả cái giá tương ứng”.
“Nếu chú đưa nó cho tôi, những lợi ích mà tôi đạt được ở đại hội có thể chia cho chú ba mươi phần trăm”, người đàn ông hạ giọng nói.
Ba mươi phần trăm?
Tim phòng chủ Kỳ Dược Phòng đập thình thịch, nhịp thở nhanh hơn.
…
Ở một đình các nọ.
Một luồng khói đen từ trong bếp lò nấu trà bay lên.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng mặc áo thời Đường đang ngồi đó pha trà. Đối diện ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo thường ngày, tràn đầy tinh thần, gương mặt tuấn tú sáng sủa.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng thành thạo rửa trà pha trà, sau đó rót một ly cho người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông cũng ra dáng nhấp một ngụm, sau đó thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Trà của chú Diêu quả nhiên tuyệt nhất thiên hạ!”.
“Quá khen”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười, lại rót thêm một ly cho người đàn ông, sau đó nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi rất bất ngờ, gia tộc các cậu lại cử cậu đến đây. Sóc Phương, cậu là báu vật của gia tộc cậu, những chuyện này sao lại nhọc công cậu đến đây? Đại hội sắp mở, không phải cậu nên chuẩn bị kỹ càng hay sao?”.
“Chú Diêu, chú lầm rồi, tôi đến đây không phải vì gia tộc cử tôi đến, mà là tôi tự đến”, người đàn ông cười nói.
“Cậu tự đến?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Đúng, tôi cũng không lòng vòng nữa, tôi đến đây là muốn xin một vị thuốc ở Kỳ Dược Phòng”.
“Ồ? Là thuốc gì?”, ánh mắt phòng chủ Kỳ Dược Phòng lặng lẽ trở nên nghiêm nghị, hỏi.
“Hà Linh Hoa”, người đàn ông mỉm cười nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng sửng sốt, sau đó lắc đầu, cười nhạt nói: “Cậu đừng nói đùa, Sóc Phương, ai mà không biết Hà Linh Hoa của Kỳ Dược Phòng chúng tôi đã bị thần y Lâm cướp mất rồi chứ, tôi đi đâu tìm một đóa Hà Linh Hoa nữa cho cậu?”.
“Nếu tôi đoán không lầm, Kỳ Dược Phòng vẫn còn một đóa nữa”.
“Đoán sao?”.
“Tôi nói đoán với chú chỉ là nể mặt chú, chú Diêu, chú hiểu không?”, người đàn ông cười nói.
Lời này vừa nói ra, phòng chủ Kỳ Dược Phòng run tay, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Sóc Phương, gia tộc các cậu phái người trà trộn vào Kỳ Dược Phòng chúng tôi rồi sao?”.
“Quy mô của Kỳ Dược Phòng cũng không tính là nhỏ, muốn cài cắm tai mắt thật sự quá dễ”, người đàn ông bình tĩnh nói.
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không lên tiếng.
Đúng vậy, nói đoán chỉ là cách nói uyển chuyển mà thôi, thực ra tai mắt của người đàn ông này đã nhìn thấy Hà Linh Hoa trong tay phòng chủ Kỳ Dược Phòng…
Chẳng trách anh ta đột nhiên lại xuất hiện!
Chẳng trách anh ta lại khẳng định như vậy…
Vài phút sau, phòng chủ Kỳ Dược Phòng hít sâu một hơi, nói: “Sự quý giá của Hà Linh Hoa không cần tôi phải nói nữa, cậu muốn có nó, ít nhất phải trả cái giá tương ứng”.
“Nếu chú đưa nó cho tôi, những lợi ích mà tôi đạt được ở đại hội có thể chia cho chú ba mươi phần trăm”, người đàn ông hạ giọng nói.
Ba mươi phần trăm?
Tim phòng chủ Kỳ Dược Phòng đập thình thịch, nhịp thở nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.