Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1328
Bạch Long
20/04/2024
Xảo kình và man kình đồng thời hạ xuống.
Nếu là người bình thường, e rằng đã bị nứt xương, nôn ra máu từ lâu.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, chân không di chuyển, nắm đấm vẫn tung ra.
“Cái gì?”, Sóc Phương sững sờ, hoàn toàn không dám tin nắm đấm của mình chỉ có uy lực như vậy.
Lúc này, nắm đấm của Lâm Chính đã đánh ra, giáng lên ngực anh ta.
Vù!
Giống như búa tạ đánh xuống.
Mắt Sóc Phương lồi ra, cơ thể lõm về sau, khóe miệng phun ra ngụm máu. Cơ thể cao một mét tám lập tức bay ra xa năm mét, phá nát một chiếc bàn, ngã ra đất.
“Cậu chủ!”.
Tiểu Cụ kinh hãi, hét lớn, chạy tới dìu Sóc Phương nằm dưới đất dậy.
Lúc này, miệng Sóc Phương toàn máu, ngực lõm xuống, cả người vô cùng chật vật.
Anh ta ôm ngực, hai chân run rẩy, gian nan đứng dậy, lúc nhìn Lâm Chính, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.
“Thế nào? Đã biết thực lực chân chính của tôi chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đây… Đây chính là y võ?”, Sóc Phương cảm giác da đầu mình sắp nổ tung.
Y võ trong nhận thức của anh ta nào có sức mạnh hung hãn như vậy? Nào có cơ thể đáng sợ như vậy?
“Phải”.
Lâm Chính nói, lại đi về phía Sóc Phương.
“Cậu chủ, chúng ta mau chạy đi!”, Tiểu Cụ sợ đến mức mặt tái mét.
“Chạy? Nếu chạy, tôi sẽ thật sự thân bại danh liệt! Cút ra!”, Sóc Phương cắn răng, rõ ràng vẫn không phục. Anh ta đẩy Tiểu Cụ ra, cố gắng gượng chống đỡ cơ thể, tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng lần này Lâm Chính được châm bạc tăng cường không biết đã mạnh đến mức nào. Một quyền của anh đánh ra, cánh tay của Sóc Phương lập tức rạn xương, một cước đá tới, có thể đá bay anh ta ra xa mười mét hơn. Mỗi quyền mỗi cước đều nặng tựa nghìn cân, chấn nát sắt thép, mặt đất nứt ra, cả tầng lầu sắp bị Lâm Chính đánh nát.
Ầm ầm…
Tầng lầu rung chuyển.
Người ở tầng dưới đã chạy tán loạn từ lâu.
Nhiều người gọi điện cho cảnh sát, nhưng Tiểu Cụ đã phái người phong tỏa nơi này từ trước, dù bên này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người can thiệp.
Sóc Phương càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng khiếp sợ.
Hơn nữa, anh ta phát hiện Lâm Chính không phải không biết võ, ngược lại là vô cùng tinh thông. Mặc dù chiêu thức mà Lâm Chính dùng chỉ là một số chiêu thức rất đơn giản, thậm chí có thể nói là chiêu thức của võ quán, nhưng với sức mạnh và tốc độ nhanh nhẹn của Lâm Chính, mỗi chiêu mỗi thức đơn giản lại phát huy uy lực không thể tin nổi.
Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thất bại thảm hại!
Ánh mắt Sóc Phương dao động, đột nhiên sâu trong đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh lẽo, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Lúc này, Lâm Chính lại đánh tới một chưởng.
Hơi thở Sóc Phương run rẩy, muốn ngăn chặn nhưng không còn kịp nữa.
Bốp!
Nếu là người bình thường, e rằng đã bị nứt xương, nôn ra máu từ lâu.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, chân không di chuyển, nắm đấm vẫn tung ra.
“Cái gì?”, Sóc Phương sững sờ, hoàn toàn không dám tin nắm đấm của mình chỉ có uy lực như vậy.
Lúc này, nắm đấm của Lâm Chính đã đánh ra, giáng lên ngực anh ta.
Vù!
Giống như búa tạ đánh xuống.
Mắt Sóc Phương lồi ra, cơ thể lõm về sau, khóe miệng phun ra ngụm máu. Cơ thể cao một mét tám lập tức bay ra xa năm mét, phá nát một chiếc bàn, ngã ra đất.
“Cậu chủ!”.
Tiểu Cụ kinh hãi, hét lớn, chạy tới dìu Sóc Phương nằm dưới đất dậy.
Lúc này, miệng Sóc Phương toàn máu, ngực lõm xuống, cả người vô cùng chật vật.
Anh ta ôm ngực, hai chân run rẩy, gian nan đứng dậy, lúc nhìn Lâm Chính, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên.
“Thế nào? Đã biết thực lực chân chính của tôi chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Đây… Đây chính là y võ?”, Sóc Phương cảm giác da đầu mình sắp nổ tung.
Y võ trong nhận thức của anh ta nào có sức mạnh hung hãn như vậy? Nào có cơ thể đáng sợ như vậy?
“Phải”.
Lâm Chính nói, lại đi về phía Sóc Phương.
“Cậu chủ, chúng ta mau chạy đi!”, Tiểu Cụ sợ đến mức mặt tái mét.
“Chạy? Nếu chạy, tôi sẽ thật sự thân bại danh liệt! Cút ra!”, Sóc Phương cắn răng, rõ ràng vẫn không phục. Anh ta đẩy Tiểu Cụ ra, cố gắng gượng chống đỡ cơ thể, tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng lần này Lâm Chính được châm bạc tăng cường không biết đã mạnh đến mức nào. Một quyền của anh đánh ra, cánh tay của Sóc Phương lập tức rạn xương, một cước đá tới, có thể đá bay anh ta ra xa mười mét hơn. Mỗi quyền mỗi cước đều nặng tựa nghìn cân, chấn nát sắt thép, mặt đất nứt ra, cả tầng lầu sắp bị Lâm Chính đánh nát.
Ầm ầm…
Tầng lầu rung chuyển.
Người ở tầng dưới đã chạy tán loạn từ lâu.
Nhiều người gọi điện cho cảnh sát, nhưng Tiểu Cụ đã phái người phong tỏa nơi này từ trước, dù bên này có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người can thiệp.
Sóc Phương càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng khiếp sợ.
Hơn nữa, anh ta phát hiện Lâm Chính không phải không biết võ, ngược lại là vô cùng tinh thông. Mặc dù chiêu thức mà Lâm Chính dùng chỉ là một số chiêu thức rất đơn giản, thậm chí có thể nói là chiêu thức của võ quán, nhưng với sức mạnh và tốc độ nhanh nhẹn của Lâm Chính, mỗi chiêu mỗi thức đơn giản lại phát huy uy lực không thể tin nổi.
Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thất bại thảm hại!
Ánh mắt Sóc Phương dao động, đột nhiên sâu trong đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh lẽo, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Lúc này, Lâm Chính lại đánh tới một chưởng.
Hơi thở Sóc Phương run rẩy, muốn ngăn chặn nhưng không còn kịp nữa.
Bốp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.