Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 133
Bạch Long
19/04/2024
Phùng Tuần thầm cười lạnh. Phùng Gia Thiên nheo mắt nhìn Lâm chính, sau đó liếc nhìn vào trong bếp, nở nụ cười đầy đắc ý.
“Ba năm trước không có được em, giờ thì em chạy đằng trời”, Phùng Gia Thiên thầm nhủ.
Reng reng…Đúng lúc này điện thoại trong túi Lâm Chính đổ chuông.
Lâm Chính chau mày, nhìn số điện thoại lạ. Anh do dự một lát nhưng vẫn nghe máy.
“Xin hỏi có phải cậu Lâm không?”
“Ai vậy?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Tôi là Mã Hải”, đầu dây bên kia nói bằng giọng vô cùng cung kính: “Tôi đích thân tới xin lỗi cậu về chuyện của Mã Phong, mong cậu tha thứ”.
“Xin lỗi sao?”
“Nếu cậu thấy tiện tôi muốn đích thân tới xin lỗi cậu. Tôi đang đứng ở dưới lầu rồi, không biết cậu Lâm có thể mở cửa được không?”, Mã Hải cẩn thận nói.
“Thế à? Vậy được, đến cũng đã đến rồi, lên uống tách trà đi”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó tắt máy.
“Ai đó, bạn à?”, Tô Quảng hỏi.
“Xì, Lâm Chính mà cũng có bạn sao? Chắc chắn là mời mua hàng rồi”, Phùng Gia Thiên tỏ vẻ khinh thường.
“Đều không phải”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống, nói bằng vẻ vô cảm: “Là một người gây sự với tôi, giờ tới xin lỗi”.
“Người gây sự với cậu sao?”, Phùng Gia Thiên sững sờ: “Ai vậy?”
“Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đông Quang của các người – Mã Hải”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mã Hải?”.
Phùng Gia Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Lâm Chính, cậu không thấy trò đùa này rất nhạt nhẽo sao? Chủ tịch Mã là người thế nào? Cậu lại là người như thế nào? Loại người như cậu, người khác còn không nhìn thẳng một lần chứ mà xin lỗi cậu? Nằm mơ đi, người khác chỉ cần động đầu ngón tay là có thể bóp chết một kẻ vô dụng như cậu!”.
Mặc dù những người khác không quen biết Mã Hải, nhưng ông ta là người nổi tiếng ở Giang Thành, ai cũng từng nghe qua.
“A Quảng, có phải rể của chú có vấn đề ở chỗ này không?”, Phùng Tuần chỉ vào đầu mình.
Tô Quảng cực kỳ xấu hổ, không biết nên nói gì.
Trương Tinh Vũ âm thầm trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Mặc dù bà ta biết chuyện ở khách sạn tối hôm đó, nhưng bà ta càng hiểu rõ người ở đẳng cấp như Mã Hải sẽ không quá xem trọng tiền bạc. Dự án khu Thanh Sơn bỏ dở, nhưng nhà họ Mã cũng không đến nỗi thất bại không gượng dậy nổi. Vì dự án này mà khiến một người như Mã Hải hạ mặt mũi đến xin lỗi Lâm Chính? Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!
“Lâm Chính, cậu xuống phòng bếp giúp đỡ Nhu đi”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Mẹ…”.
“Mau đi!”, Trương Tinh Vũ nghiêm túc quát lên.
Lâm Chính thở dài lắc đầu, đứng dậy đi tới phòng bếp.
Anh nhìn ra được, hôm nay tâm trạng của Trương Tinh Vũ rất xấu.
Nhưng đúng lúc đó…
Đing đoong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Mấy người lập tức sửng sốt.
“Ba năm trước không có được em, giờ thì em chạy đằng trời”, Phùng Gia Thiên thầm nhủ.
Reng reng…Đúng lúc này điện thoại trong túi Lâm Chính đổ chuông.
Lâm Chính chau mày, nhìn số điện thoại lạ. Anh do dự một lát nhưng vẫn nghe máy.
“Xin hỏi có phải cậu Lâm không?”
“Ai vậy?”, Lâm Chính hỏi lại.
“Tôi là Mã Hải”, đầu dây bên kia nói bằng giọng vô cùng cung kính: “Tôi đích thân tới xin lỗi cậu về chuyện của Mã Phong, mong cậu tha thứ”.
“Xin lỗi sao?”
“Nếu cậu thấy tiện tôi muốn đích thân tới xin lỗi cậu. Tôi đang đứng ở dưới lầu rồi, không biết cậu Lâm có thể mở cửa được không?”, Mã Hải cẩn thận nói.
“Thế à? Vậy được, đến cũng đã đến rồi, lên uống tách trà đi”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó tắt máy.
“Ai đó, bạn à?”, Tô Quảng hỏi.
“Xì, Lâm Chính mà cũng có bạn sao? Chắc chắn là mời mua hàng rồi”, Phùng Gia Thiên tỏ vẻ khinh thường.
“Đều không phải”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống, nói bằng vẻ vô cảm: “Là một người gây sự với tôi, giờ tới xin lỗi”.
“Người gây sự với cậu sao?”, Phùng Gia Thiên sững sờ: “Ai vậy?”
“Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đông Quang của các người – Mã Hải”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mã Hải?”.
Phùng Gia Thiên hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Lâm Chính, cậu không thấy trò đùa này rất nhạt nhẽo sao? Chủ tịch Mã là người thế nào? Cậu lại là người như thế nào? Loại người như cậu, người khác còn không nhìn thẳng một lần chứ mà xin lỗi cậu? Nằm mơ đi, người khác chỉ cần động đầu ngón tay là có thể bóp chết một kẻ vô dụng như cậu!”.
Mặc dù những người khác không quen biết Mã Hải, nhưng ông ta là người nổi tiếng ở Giang Thành, ai cũng từng nghe qua.
“A Quảng, có phải rể của chú có vấn đề ở chỗ này không?”, Phùng Tuần chỉ vào đầu mình.
Tô Quảng cực kỳ xấu hổ, không biết nên nói gì.
Trương Tinh Vũ âm thầm trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Mặc dù bà ta biết chuyện ở khách sạn tối hôm đó, nhưng bà ta càng hiểu rõ người ở đẳng cấp như Mã Hải sẽ không quá xem trọng tiền bạc. Dự án khu Thanh Sơn bỏ dở, nhưng nhà họ Mã cũng không đến nỗi thất bại không gượng dậy nổi. Vì dự án này mà khiến một người như Mã Hải hạ mặt mũi đến xin lỗi Lâm Chính? Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!
“Lâm Chính, cậu xuống phòng bếp giúp đỡ Nhu đi”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Mẹ…”.
“Mau đi!”, Trương Tinh Vũ nghiêm túc quát lên.
Lâm Chính thở dài lắc đầu, đứng dậy đi tới phòng bếp.
Anh nhìn ra được, hôm nay tâm trạng của Trương Tinh Vũ rất xấu.
Nhưng đúng lúc đó…
Đing đoong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Mấy người lập tức sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.