Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1367
Bạch Long
20/04/2024
Lâm Chính đanh mặt lại, đang định lên tiếng, thì một bàn tay kéo lấy ống tay áo anh.
Chính là tay của Tô Dư.
Cô ta lén nháy mắt với Lâm Chính, trong ánh mắt đó tỏ rõ ý van nài.
Lâm Chính thấy vậy cũng không nói gì nữa.
“Ba ly? Đạo diễn Đổng, việc này… việc này liệu có… Tôi thực sự không biết uống rượu mà”, Tô Dư tỏ vẻ khó xử nói với đạo diễn Đổng.
“Tô Dư, tôi đã nể mặt cô lắm rồi, cô tưởng tôi không tìm được người uống rượu với tôi sao? Chỉ cần tôi muốn, một cuộc điện thoại thôi là chỗ này sẽ chật cứng những sinh viên trẻ trung như cô, cô có tin không hả?”, đạo diễn Đổng hừ lạnh.
“Nhưng… đạo diễn Đổng…”
“Cô không uống? Vậy thì bộ phim này… chúng ta phải gác lại vậy!”, ông ta lại đế thêm một câu.
Hàm ý đã vô cùng rõ ràng.
Câu nói này cũng đã đánh thẳng vào điểm yếu của Tô Dư.
Cô ta đang rất nóng lòng muốn có được vai diễn này.
Chuyên ngành cô ta học có liên quan đến diễn xuất.
Tuy đại học Giang Thành không phải là trường đại học loại hai, nhưng khoa diễn xuất thực sự không dám tâng bốc. Hầu hết sinh viên sau khi tốt nghiệp hoặc là đổi ngành hoặc là làm việc ở tầng lớp thấp. Có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn nổi tiếng như đạo diễn Đổng thì đúng là phúc tu ba kiếp.
Bây giờ nhà họ Tô đã sa sút, nhất là sau khi công ty đóng cửa, thì Tô Dư cũng phải lo kiếm kế sinh nhai.
Nếu như có thể dựa vào vai diễn này mà có chút danh tiếng, sau đó tiến quân vào giới giải trí, trở thành ngôi sao, thì Tô Dư cũng coi như hoàn toàn đổi đời.
Cơ hội chỉ có một lần.
Cứ uống đi… cùng lắm là say khướt trở về.
Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tô Dư quyết định đánh liều.
Đúng lúc này thì Tào Tiểu Kiều đứng lên, Tào Tiểu Kiều có quan hệ rất thân thiết với Tô Dư, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vội vàng cười nói.
“Đạo diễn Đổng, hay là thế này đi… Ba ly rượu này bốn người chúng tôi sẽ chia nhau uống, nếu không một mình Tiểu Dư uống ba ly, cậu ấy mà say khướt thì ăn làm sao được bữa cơm này nữa?”.
Tô Dư có chút cảm động.
Nhưng ngay sau đó, đạo diễn Đổng lại hừ một tiếng.
“Cô tưởng đây là chuyện của mỗi cô ta sao? Cô ta uống xong, mỗi người các cô cũng phải uống ba ly cho tôi, uống xong thì ngồi xuống ăn cơm với tôi!”.
“Cái gì?”.
Cả bốn cô gái đều sửng sốt.
“Đạo diễn Đổng, việc này…”, Tào Tiểu Kiều cuống lên.
“Thế nào? Không uống hả?”, đạo diễn Đổng nhíu mày.
Sắc mặt Tào Tiểu Kiều vô cùng khó coi.
“Tiểu Kiều, thực ra đạo diễn Đổng nói đúng, chuyện của Lâm Chính là chúng ta không đúng, chúng ta nên tự phạt ba ly. Thái Yến, cậu nói xem có phải không?”, Chu Viên Viên cười nói.
“Ừ… ừ…”, Thái Yến khó khăn gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.
“Nào, chúng ta cùng mời đạo diễn Đổng, ba ly thì ba ly. Tuy rượu này có mùi nồng nhưng thực ra không mạnh, ba ly không say được đâu”, Chu Viên Viên nói đầy hào sảng, rồi đổ luôn một ly vào bụng.
Chính là tay của Tô Dư.
Cô ta lén nháy mắt với Lâm Chính, trong ánh mắt đó tỏ rõ ý van nài.
Lâm Chính thấy vậy cũng không nói gì nữa.
“Ba ly? Đạo diễn Đổng, việc này… việc này liệu có… Tôi thực sự không biết uống rượu mà”, Tô Dư tỏ vẻ khó xử nói với đạo diễn Đổng.
“Tô Dư, tôi đã nể mặt cô lắm rồi, cô tưởng tôi không tìm được người uống rượu với tôi sao? Chỉ cần tôi muốn, một cuộc điện thoại thôi là chỗ này sẽ chật cứng những sinh viên trẻ trung như cô, cô có tin không hả?”, đạo diễn Đổng hừ lạnh.
“Nhưng… đạo diễn Đổng…”
“Cô không uống? Vậy thì bộ phim này… chúng ta phải gác lại vậy!”, ông ta lại đế thêm một câu.
Hàm ý đã vô cùng rõ ràng.
Câu nói này cũng đã đánh thẳng vào điểm yếu của Tô Dư.
Cô ta đang rất nóng lòng muốn có được vai diễn này.
Chuyên ngành cô ta học có liên quan đến diễn xuất.
Tuy đại học Giang Thành không phải là trường đại học loại hai, nhưng khoa diễn xuất thực sự không dám tâng bốc. Hầu hết sinh viên sau khi tốt nghiệp hoặc là đổi ngành hoặc là làm việc ở tầng lớp thấp. Có thể lọt vào mắt xanh của đạo diễn nổi tiếng như đạo diễn Đổng thì đúng là phúc tu ba kiếp.
Bây giờ nhà họ Tô đã sa sút, nhất là sau khi công ty đóng cửa, thì Tô Dư cũng phải lo kiếm kế sinh nhai.
Nếu như có thể dựa vào vai diễn này mà có chút danh tiếng, sau đó tiến quân vào giới giải trí, trở thành ngôi sao, thì Tô Dư cũng coi như hoàn toàn đổi đời.
Cơ hội chỉ có một lần.
Cứ uống đi… cùng lắm là say khướt trở về.
Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tô Dư quyết định đánh liều.
Đúng lúc này thì Tào Tiểu Kiều đứng lên, Tào Tiểu Kiều có quan hệ rất thân thiết với Tô Dư, đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vội vàng cười nói.
“Đạo diễn Đổng, hay là thế này đi… Ba ly rượu này bốn người chúng tôi sẽ chia nhau uống, nếu không một mình Tiểu Dư uống ba ly, cậu ấy mà say khướt thì ăn làm sao được bữa cơm này nữa?”.
Tô Dư có chút cảm động.
Nhưng ngay sau đó, đạo diễn Đổng lại hừ một tiếng.
“Cô tưởng đây là chuyện của mỗi cô ta sao? Cô ta uống xong, mỗi người các cô cũng phải uống ba ly cho tôi, uống xong thì ngồi xuống ăn cơm với tôi!”.
“Cái gì?”.
Cả bốn cô gái đều sửng sốt.
“Đạo diễn Đổng, việc này…”, Tào Tiểu Kiều cuống lên.
“Thế nào? Không uống hả?”, đạo diễn Đổng nhíu mày.
Sắc mặt Tào Tiểu Kiều vô cùng khó coi.
“Tiểu Kiều, thực ra đạo diễn Đổng nói đúng, chuyện của Lâm Chính là chúng ta không đúng, chúng ta nên tự phạt ba ly. Thái Yến, cậu nói xem có phải không?”, Chu Viên Viên cười nói.
“Ừ… ừ…”, Thái Yến khó khăn gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.
“Nào, chúng ta cùng mời đạo diễn Đổng, ba ly thì ba ly. Tuy rượu này có mùi nồng nhưng thực ra không mạnh, ba ly không say được đâu”, Chu Viên Viên nói đầy hào sảng, rồi đổ luôn một ly vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.