Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1391
Bạch Long
20/04/2024
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là vợ của ông đang nằm trong tay tôi. Nếu ông muốn vợ mình bình an vô sự thì mau tới phòng làm việc của cô ta đi, hahaha…”, tiếng cười dữ tợn vang lên.
Điện thoại tắt máy, Lâm Chính cảm giác như đầu sắp nổ tung. Anh lao ra khỏi phòng thuốc, vội đi tới công ty Duyệt Nhan
“Thầy đi đâu vậy?”, Tần Bách Tùng gọi với theo. Thế nhưng Lâm Chính đã đi xa lắm rồi.
“Hỏng rồi, chắc chắn là xảy ra chuyện”, Tần Bách Tùng vội vàng gọi điện thoại cho Mã Hải.
Lâm Chính ngồi vào trong xe, đạp chân ga lao vọt đi. Tô Nhu bị người khác khống chế rồi. Rốt cuộc là ai chứ? Tại sao lại khống chế cô ấy? Lẽ nào…để báo thù thần Y Lâm sao? Khuôn mặt Lâm Chính tối sầm, đôi mắt hằm hằm sát ý.
Ai cũng có điểm yếu. Mà điểm yếu của Lâm Chính chính là người thân của anh. Anh thà chịu ngàn dao vạn kiếm cũng không hề muốn người thân của mình bị thương. Đợi khi tới nơi thì anh mới thấy toàn bộ người của công ty đều tập trung ngoài cửa. Ai nấy đều run rẩy sợ hãi, không dám bước lên.
“Là anh Lâm phải không?”
“Anh Lâm tới rồi”.
“Anh Lâm, chủ tịch Lâm bị uy hiếp rồi, còn cả cô Tiểu Tây nữa. Bọn họ đều đang ở trong phòng làm việc, giờ chúng ta phải làm sao?”, một cô gái sợ tới mức tái mét mặt chạy tới nói với Lâm Chính.
“Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng…cảnh sát vẫn chưa tới…”, cô gái run rẩy.
Lâm Chính bèn lao thẳng lên tầng.
Rầm. Cánh cửa bị anh đạp bung. Trong phòng, Tô Nhu đang ngồi ở ghế giám đốc, trông cô còn nguyên vẹn, chỉ có điều đang run rẩy. Cô thư ký cũng ở ngay bên cạnh. Hai cô gái không dám nhúc nhích. Bởi vì trước mặt họ là một người đàn ông trông vô cùng dữ tợn.
Người này đeo kính đen, đang hút xìa gà. Bụng ông ta nhấp nhô. Không còn nghi ngờ gì nữa, gã này có súng. Bên trên bàn là một con dao sáng loáng. Nhìn thấy con dao này, hai cô gái nào dám làm loạn.
“Lâm Chính?”
Thấy anh bước vào, Tô Nhu bèn kêu lên. Người đàn ông đầu trọc cảm thấy bất ngờ: “Cậu là ai?”
Lâm Chính vẫn chưa lấy lại vẻ ngoài của thần y Lâm nên đương nhiên người đàn ông không biết anh là ai.
“Tôi là chồng của cô ấy? Ông định làm gì vợ tôi?”, Lâm Chính trầm giọng
“Cậu là chồng của cô ta?”, người đàn ông đầu trọc cười lạnh lùng: “Ông đây có gọi cậu đến đâu? Ông đợi thần y Lâm. Ai chẳng biết thần y Lâm có ý tứ với cô đây. Cậu không liên quan thì mau cút đi”.
“Tôi chính là thần y Lâm?”, Lâm Chính gằn giọng. Tình thế cấp bách, anh cũng không còn quan tâm được quá nhiều thứ, chỉ cứ thế nói thẳng.
“Cậu?”, gã đầu trọc sững sờ, liếc nhìn Lâm Chính: “Thật hay giả?”
“Ông xem điện thoại của ông đi?”, Lâm Chính gọi điện thoại cho gã đầu trọc.
Điện thoại của gã đầu trọc lập tức đổ chuông. Ông ta liếc nhìn, hai mắt sáng lên.
“Tôi không biết ông là ai, tìm tôi có việc gì nhưng tôi hi vọng ông thả vợ tôi ra! Cô ấy vô tội”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Hừ, muốn tôi thả cô ta cũng được. Cậu tới đây, thay cô ta làm con tin! Tôi sẽ thả cô ta ra”, người đàn ông nheo mắt cười.
“Được”, Lâm Chính đáp lại không chút do dự.
“Đừng”.
Điện thoại tắt máy, Lâm Chính cảm giác như đầu sắp nổ tung. Anh lao ra khỏi phòng thuốc, vội đi tới công ty Duyệt Nhan
“Thầy đi đâu vậy?”, Tần Bách Tùng gọi với theo. Thế nhưng Lâm Chính đã đi xa lắm rồi.
“Hỏng rồi, chắc chắn là xảy ra chuyện”, Tần Bách Tùng vội vàng gọi điện thoại cho Mã Hải.
Lâm Chính ngồi vào trong xe, đạp chân ga lao vọt đi. Tô Nhu bị người khác khống chế rồi. Rốt cuộc là ai chứ? Tại sao lại khống chế cô ấy? Lẽ nào…để báo thù thần Y Lâm sao? Khuôn mặt Lâm Chính tối sầm, đôi mắt hằm hằm sát ý.
Ai cũng có điểm yếu. Mà điểm yếu của Lâm Chính chính là người thân của anh. Anh thà chịu ngàn dao vạn kiếm cũng không hề muốn người thân của mình bị thương. Đợi khi tới nơi thì anh mới thấy toàn bộ người của công ty đều tập trung ngoài cửa. Ai nấy đều run rẩy sợ hãi, không dám bước lên.
“Là anh Lâm phải không?”
“Anh Lâm tới rồi”.
“Anh Lâm, chủ tịch Lâm bị uy hiếp rồi, còn cả cô Tiểu Tây nữa. Bọn họ đều đang ở trong phòng làm việc, giờ chúng ta phải làm sao?”, một cô gái sợ tới mức tái mét mặt chạy tới nói với Lâm Chính.
“Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng…cảnh sát vẫn chưa tới…”, cô gái run rẩy.
Lâm Chính bèn lao thẳng lên tầng.
Rầm. Cánh cửa bị anh đạp bung. Trong phòng, Tô Nhu đang ngồi ở ghế giám đốc, trông cô còn nguyên vẹn, chỉ có điều đang run rẩy. Cô thư ký cũng ở ngay bên cạnh. Hai cô gái không dám nhúc nhích. Bởi vì trước mặt họ là một người đàn ông trông vô cùng dữ tợn.
Người này đeo kính đen, đang hút xìa gà. Bụng ông ta nhấp nhô. Không còn nghi ngờ gì nữa, gã này có súng. Bên trên bàn là một con dao sáng loáng. Nhìn thấy con dao này, hai cô gái nào dám làm loạn.
“Lâm Chính?”
Thấy anh bước vào, Tô Nhu bèn kêu lên. Người đàn ông đầu trọc cảm thấy bất ngờ: “Cậu là ai?”
Lâm Chính vẫn chưa lấy lại vẻ ngoài của thần y Lâm nên đương nhiên người đàn ông không biết anh là ai.
“Tôi là chồng của cô ấy? Ông định làm gì vợ tôi?”, Lâm Chính trầm giọng
“Cậu là chồng của cô ta?”, người đàn ông đầu trọc cười lạnh lùng: “Ông đây có gọi cậu đến đâu? Ông đợi thần y Lâm. Ai chẳng biết thần y Lâm có ý tứ với cô đây. Cậu không liên quan thì mau cút đi”.
“Tôi chính là thần y Lâm?”, Lâm Chính gằn giọng. Tình thế cấp bách, anh cũng không còn quan tâm được quá nhiều thứ, chỉ cứ thế nói thẳng.
“Cậu?”, gã đầu trọc sững sờ, liếc nhìn Lâm Chính: “Thật hay giả?”
“Ông xem điện thoại của ông đi?”, Lâm Chính gọi điện thoại cho gã đầu trọc.
Điện thoại của gã đầu trọc lập tức đổ chuông. Ông ta liếc nhìn, hai mắt sáng lên.
“Tôi không biết ông là ai, tìm tôi có việc gì nhưng tôi hi vọng ông thả vợ tôi ra! Cô ấy vô tội”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Hừ, muốn tôi thả cô ta cũng được. Cậu tới đây, thay cô ta làm con tin! Tôi sẽ thả cô ta ra”, người đàn ông nheo mắt cười.
“Được”, Lâm Chính đáp lại không chút do dự.
“Đừng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.