Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1410
Bạch Long
20/04/2024
Lẽ nào… người này là cấp trên của anh Phác, hoàng đế thế giới ngầm của Nam Thành – Từ Thiên?
“Cậu muốn gây sự với người này sao?”, Từ Nam Đống không trả lời câu hỏi của anh Lý, mà sẵng giọng hỏi.
“Ơ…”, anh Lý bỗng chốc nín thở, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng người phụ nữ mặt bự phấn ở bên cạnh thì bực bội, ngoạc mồm ra nói: “Chú to tiếng cái gì chứ? Có biết giám đốc Lý của chúng tôi là ai không mà dám ăn nói với anh ấy như vậy? Chú chán sống rồi à?”.
Cô ta uống ít rượu nên gan liền to hơn, giọng nói đương nhiên cũng lớn hơn.
Nhưng gan to thì gan to, mồm to thì mồm to, chứ mắt bị mù thì vô phương cứu chữa.
“A Thái! Câm miệng!”, anh Lý cuống lên, vội nhỏ giọng nói.
“Giám đốc Lý, chẳng phải đã có anh Phác che chở cho anh sao? Đây là địa bàn của anh ấy, anh sợ cái gì chứ? Có anh Phác ở đây, ai dám láo nháo với anh nào?”, cô ta có chút to tiếng.
“Con khốn này, mày nói hươu nói vượn cái gì đấy? Tao không quen biết gì mày cả! Cũng không quen giám đốc Lý!”, anh Phác ở đằng sau sắp khóc đến nơi, lập tức kêu lên.
Người phụ nữ trang điểm đậm kia nghe thấy thế thì sửng sốt, ngoảnh sang nhìn mới phát hiện anh Phác đang đứng sau người này.
“Anh Phác, anh…”, cô ta há hốc miệng, dáng vẻ đầy kinh ngạc.
Những người khác cũng nhận ra sự bất thường, ai nấy tái mét mặt.
Từ Nam Đống bước tới, vốn định ra tay, nhưng Lâm Chính ở bên cạnh lại nói: “Đừng làm lớn chuyện, ở đây đông khách”.
“Vâng, cậu Lâm”, Từ Nam Đống gật đầu, sau đó vung tay lên: “Đưa bọn họ lên tầng ba”.
“Vâng, ông chủ”.
Người ở phía sau bước tới.
“Anh… các anh muốn chúng tôi đi đâu?”, giám đốc Lý hoảng hốt.
“Cứ đi đi, nhiều lời thế nhỉ?”.
“Chúng tôi không đi! Giết người rồi! Giết người rồi!”.
Giám đốc Lý la hét ầm ĩ.
Anh ta không biết đám người này là ai, nhưng ngay cả anh Phác cũng sợ người này như cọp, nếu bọn họ bị đưa đi, thì chẳng phải như cá nằm trên thớt sao? Bây giờ ở đây có nhiều khách mời như vậy, anh ta cũng bất chấp tất cả, kêu gào ầm ĩ.
“Mẹ kiếp!”.
Anh Phác lập tức xông tới, tát cho anh ta hai cái.
Má của giám đốc Lý lập tức sưng vù lên.
“Thằng chó, nếu mày không muốn mọi người chết cùng thì lập tức đi theo tao, nếu không tao đảm bảo mày không rời khỏi Nam Thành được đâu”, anh Phác túm cổ áo giám đốc Lý, nhỏ giọng quát.
Giám đốc Lý sợ đến nỗi đứng không vững, thấy anh Phác mặt mũi hung ác thì ba hồn bảy vía cũng bay mất.
Anh Phác phớt lờ bọn họ, cưỡng chế lôi đi.
Từ Nam Đống nhìn về phía đám người phụ nữ trang điểm đậm kia.
Dường như lúc này bọn họ mới hiểu ra gì đó, vội vàng xua tay: “Chúng tôi vô tội, không liên quan gì đến chúng tôi cả, chúng tôi chỉ đến tham gia bữa tiệc…”
“Cậu muốn gây sự với người này sao?”, Từ Nam Đống không trả lời câu hỏi của anh Lý, mà sẵng giọng hỏi.
“Ơ…”, anh Lý bỗng chốc nín thở, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng người phụ nữ mặt bự phấn ở bên cạnh thì bực bội, ngoạc mồm ra nói: “Chú to tiếng cái gì chứ? Có biết giám đốc Lý của chúng tôi là ai không mà dám ăn nói với anh ấy như vậy? Chú chán sống rồi à?”.
Cô ta uống ít rượu nên gan liền to hơn, giọng nói đương nhiên cũng lớn hơn.
Nhưng gan to thì gan to, mồm to thì mồm to, chứ mắt bị mù thì vô phương cứu chữa.
“A Thái! Câm miệng!”, anh Lý cuống lên, vội nhỏ giọng nói.
“Giám đốc Lý, chẳng phải đã có anh Phác che chở cho anh sao? Đây là địa bàn của anh ấy, anh sợ cái gì chứ? Có anh Phác ở đây, ai dám láo nháo với anh nào?”, cô ta có chút to tiếng.
“Con khốn này, mày nói hươu nói vượn cái gì đấy? Tao không quen biết gì mày cả! Cũng không quen giám đốc Lý!”, anh Phác ở đằng sau sắp khóc đến nơi, lập tức kêu lên.
Người phụ nữ trang điểm đậm kia nghe thấy thế thì sửng sốt, ngoảnh sang nhìn mới phát hiện anh Phác đang đứng sau người này.
“Anh Phác, anh…”, cô ta há hốc miệng, dáng vẻ đầy kinh ngạc.
Những người khác cũng nhận ra sự bất thường, ai nấy tái mét mặt.
Từ Nam Đống bước tới, vốn định ra tay, nhưng Lâm Chính ở bên cạnh lại nói: “Đừng làm lớn chuyện, ở đây đông khách”.
“Vâng, cậu Lâm”, Từ Nam Đống gật đầu, sau đó vung tay lên: “Đưa bọn họ lên tầng ba”.
“Vâng, ông chủ”.
Người ở phía sau bước tới.
“Anh… các anh muốn chúng tôi đi đâu?”, giám đốc Lý hoảng hốt.
“Cứ đi đi, nhiều lời thế nhỉ?”.
“Chúng tôi không đi! Giết người rồi! Giết người rồi!”.
Giám đốc Lý la hét ầm ĩ.
Anh ta không biết đám người này là ai, nhưng ngay cả anh Phác cũng sợ người này như cọp, nếu bọn họ bị đưa đi, thì chẳng phải như cá nằm trên thớt sao? Bây giờ ở đây có nhiều khách mời như vậy, anh ta cũng bất chấp tất cả, kêu gào ầm ĩ.
“Mẹ kiếp!”.
Anh Phác lập tức xông tới, tát cho anh ta hai cái.
Má của giám đốc Lý lập tức sưng vù lên.
“Thằng chó, nếu mày không muốn mọi người chết cùng thì lập tức đi theo tao, nếu không tao đảm bảo mày không rời khỏi Nam Thành được đâu”, anh Phác túm cổ áo giám đốc Lý, nhỏ giọng quát.
Giám đốc Lý sợ đến nỗi đứng không vững, thấy anh Phác mặt mũi hung ác thì ba hồn bảy vía cũng bay mất.
Anh Phác phớt lờ bọn họ, cưỡng chế lôi đi.
Từ Nam Đống nhìn về phía đám người phụ nữ trang điểm đậm kia.
Dường như lúc này bọn họ mới hiểu ra gì đó, vội vàng xua tay: “Chúng tôi vô tội, không liên quan gì đến chúng tôi cả, chúng tôi chỉ đến tham gia bữa tiệc…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.