Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1412
Bạch Long
20/04/2024
“Uống rượu?”, Tô Quảng hừ một tiếng: “Đang yên đang lành, sao Tiểu Nhu lại uống rượu chứ?”.
“Nói, có phải cậu ép nó uống không?”, Trương Tinh Vũ chỉ tay vào mũi Lâm Chính, hỏi.
“Khốn kiếp, tôi thấy cậu cũng giỏi lắm rồi, biết chuốc say Tiểu Nhu, rồi đưa nó đi thuê nhà nghỉ hả?”, Lưu Mãn San ở phía sau nhếch môi, nói với giọng điệu quái gở.
Câu này lập tức châm ngòi lửa giận của Trương Tinh Vũ.
“Mãn San nói có lý! Nói! Có phải cậu định làm vậy không?”.
Trương Tinh Vũ quay phắt lại, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Định làm vậy cái gì chứ?”, Lâm Chính thầm siết chặt bàn tay, lạnh lùng hỏi.
“Cậu còn giả vờ? Lâm Chính! Tôi biết tỏng ý định của cậu rồi, cậu thấy mình không với tới được Tiểu Dư, nên lại quay sang nhòm ngó con gái tôi chứ gì? Chắc không phải cậu định gạo nấu thành cơm, để Tiểu Nhu không ly hôn với cậu đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết, nằm mơ đi! Chắc chắn hai đứa sẽ ly hôn! Nhà họ Tô chúng tôi không chào đón loại vô dụng như cậu! Cậu cũng không xứng ăn bám nhà họ Tô tôi!”, Trương Tinh Vũ chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Không ngờ Trương Tinh Vũ lại nghĩ như vậy.
“Sao thím có thể nói em rể như vậy chứ? Có khi đúng là Tiểu Nhu uống say, nên em rể đưa về thôi”, Tô Dư vội nói.
“Phải đấy cô, cô hơi độc miệng quá đấy! Hơn nữa người ta là vợ chồng hợp pháp, cho dù có đi nhà nghỉ thật thì đó cũng là quyền lợi vợ chồng chính đáng, có gì sai chứ?”, Tào Tiểu Kiều ở bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Tống Kinh là do Lâm Chính giới thiệu cho bọn họ, bọn họ đương nhiên là cảm tạ ân đức của anh, gặp chuyện này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
“Tiểu Dư, ở đây có chỗ cho con nói chuyện sao? Im ngay!”, Lưu Mãn San lập tức quát Tô Dư.
“Được lắm, ranh con mà cũng dám dạy dỗ tôi à? Chuyện nhà của tôi cô xía vào làm gì?”, Trương Tinh Vũ tức giận, sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tào Tiểu Kiều và Tô Dư.
“Cháu chỉ thấy chướng mắt thôi, anh Lâm đã làm gì sai mà cô chửi anh ấy như vậy? Các cô cũng hơi quá đáng đấy!”, Tào Tiểu Kiều cũng gân cổ lên, hai tay chống hông, lớn tiếng đáp lại.
“Cô… cô…”, Trương Tinh Vũ tức đến nổ phổi, chỉ muốn xông tới tát cho con ranh không biết trời cao đất dày này một cái.
Đúng lúc này, Tô Thái ở phía sau trầm giọng lên tiếng.
“Đủ rồi!”.
Cuối cùng mấy người cũng dừng cãi nhau.
“Tinh Vũ, thím bớt nói mấy câu đi. Tiểu Dư, con cũng bảo cả bạn con nữa. Cãi thím con như chém chả, dù sao thím con cũng là trưởng bối, không biết lớn nhỏ, chẳng ra thể thống gì”, Tô Thái nghiêm giọng nói.
“Vâng bố”, Tô Dư gật đầu.
“Được rồi Tinh Vũ, Tiểu Nhu đã say khướt thế này, vợ chồng chú thím cũng mau đưa nó về đi. Trời lạnh thế này, nó lại mặc ít áo, cẩn thận kẻo cảm lạnh”, Tô Thái trầm giọng nói.
“Vâng anh”, Tô Quảng gật đầu đáp.
“Đi thôi! Lâm Chính, món nợ này tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”.
Trương Tinh Vũ lạnh lùng lườm Lâm Chính, rồi cùng Tô Quảng đỡ Tô Nhu rời đi.
Cả nhà họ rời khỏi khách sạn trước.
“Nói, có phải cậu ép nó uống không?”, Trương Tinh Vũ chỉ tay vào mũi Lâm Chính, hỏi.
“Khốn kiếp, tôi thấy cậu cũng giỏi lắm rồi, biết chuốc say Tiểu Nhu, rồi đưa nó đi thuê nhà nghỉ hả?”, Lưu Mãn San ở phía sau nhếch môi, nói với giọng điệu quái gở.
Câu này lập tức châm ngòi lửa giận của Trương Tinh Vũ.
“Mãn San nói có lý! Nói! Có phải cậu định làm vậy không?”.
Trương Tinh Vũ quay phắt lại, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Định làm vậy cái gì chứ?”, Lâm Chính thầm siết chặt bàn tay, lạnh lùng hỏi.
“Cậu còn giả vờ? Lâm Chính! Tôi biết tỏng ý định của cậu rồi, cậu thấy mình không với tới được Tiểu Dư, nên lại quay sang nhòm ngó con gái tôi chứ gì? Chắc không phải cậu định gạo nấu thành cơm, để Tiểu Nhu không ly hôn với cậu đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết, nằm mơ đi! Chắc chắn hai đứa sẽ ly hôn! Nhà họ Tô chúng tôi không chào đón loại vô dụng như cậu! Cậu cũng không xứng ăn bám nhà họ Tô tôi!”, Trương Tinh Vũ chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Không ngờ Trương Tinh Vũ lại nghĩ như vậy.
“Sao thím có thể nói em rể như vậy chứ? Có khi đúng là Tiểu Nhu uống say, nên em rể đưa về thôi”, Tô Dư vội nói.
“Phải đấy cô, cô hơi độc miệng quá đấy! Hơn nữa người ta là vợ chồng hợp pháp, cho dù có đi nhà nghỉ thật thì đó cũng là quyền lợi vợ chồng chính đáng, có gì sai chứ?”, Tào Tiểu Kiều ở bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Tống Kinh là do Lâm Chính giới thiệu cho bọn họ, bọn họ đương nhiên là cảm tạ ân đức của anh, gặp chuyện này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
“Tiểu Dư, ở đây có chỗ cho con nói chuyện sao? Im ngay!”, Lưu Mãn San lập tức quát Tô Dư.
“Được lắm, ranh con mà cũng dám dạy dỗ tôi à? Chuyện nhà của tôi cô xía vào làm gì?”, Trương Tinh Vũ tức giận, sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tào Tiểu Kiều và Tô Dư.
“Cháu chỉ thấy chướng mắt thôi, anh Lâm đã làm gì sai mà cô chửi anh ấy như vậy? Các cô cũng hơi quá đáng đấy!”, Tào Tiểu Kiều cũng gân cổ lên, hai tay chống hông, lớn tiếng đáp lại.
“Cô… cô…”, Trương Tinh Vũ tức đến nổ phổi, chỉ muốn xông tới tát cho con ranh không biết trời cao đất dày này một cái.
Đúng lúc này, Tô Thái ở phía sau trầm giọng lên tiếng.
“Đủ rồi!”.
Cuối cùng mấy người cũng dừng cãi nhau.
“Tinh Vũ, thím bớt nói mấy câu đi. Tiểu Dư, con cũng bảo cả bạn con nữa. Cãi thím con như chém chả, dù sao thím con cũng là trưởng bối, không biết lớn nhỏ, chẳng ra thể thống gì”, Tô Thái nghiêm giọng nói.
“Vâng bố”, Tô Dư gật đầu.
“Được rồi Tinh Vũ, Tiểu Nhu đã say khướt thế này, vợ chồng chú thím cũng mau đưa nó về đi. Trời lạnh thế này, nó lại mặc ít áo, cẩn thận kẻo cảm lạnh”, Tô Thái trầm giọng nói.
“Vâng anh”, Tô Quảng gật đầu đáp.
“Đi thôi! Lâm Chính, món nợ này tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”.
Trương Tinh Vũ lạnh lùng lườm Lâm Chính, rồi cùng Tô Quảng đỡ Tô Nhu rời đi.
Cả nhà họ rời khỏi khách sạn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.