Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1416
Bạch Long
20/04/2024
Bỗng một tiếng mắng chửi tức giận vang lên.
“Cậu làm cái gì thế hả?”.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Hóa ra là Lưu Mãn San đang chỉ tay vào mặt Lâm Chính mắng mỏ.
“Cậu có thân phận gì chứ? Đây là nơi mà cậu có thể ngồi được sao? Cũng không nhìn lại mình xem! Cút sang một bên!”, Lưu Mãn San quở trách không chút khách khí.
“Mẹ, mẹ… mẹ làm gì vậy? Mẹ… mẹ thật là quá đáng!”, Tô Dư tức giận đến nỗi ly rượu trong tay cũng sóng sánh.
“Mãn San, thôi nào, bà bớt nói mấy câu đi, bà muốn thất lễ trước mặt đạo diễn Tống sao? Để người ta cười vào mặt cho”.
“Nhưng Tiểu Chính à, bác cậu nói đúng đấy, lát nữa chúng tôi phải bàn chuyện quan trọng, cậu tránh sang một bên đi, dù sao những người ở đây cũng đều là khách VIP”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Tô Thái nghiêm giọng nói.
“Bố… bố… bố mẹ…”, vành mắt Tô Dư đỏ hoe, tức đến phát khóc.
Cô ta không thể kiềm chế được nữa.
Cô ta không thể chịu đựng được nữa.
Bố mẹ cô ta quả thực quá đáng quá! Rõ ràng mọi thứ là do Lâm Chính ban cho, tại sao bọn họ lại nói những lời như vậy chứ? Hơn nữa nhất quyết không chịu tin Lâm Chính?
Tô Dư đặt mạnh ly rượu lên bàn, rồi định lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay ấn vai cô ta xuống.
Tô Dư run rẩy.
Là Lâm Chính.
“Đừng tức giận, ngồi xuống uống rượu đi, tôi sang bàn bên cạnh ăn”, Lâm Chính mỉm cười, vỗ vai Tô Dư, rồi đứng dậy đi sang bàn tiệc bên cạnh.
Không ít người quen biết Lâm Chính đều cười mỉa mai.
Tống Kinh và Từ Nam Đống cũng chứng kiến tất thảy.
“Được rồi, được rồi, đạo diễn Tống, người không vui đã đi, chúng ta uống rượu tiếp đi. Tôi là phụ nữ, tửu lượng không cao, nhưng hôm nay nhất định sẽ uống với đạo diễn Tống đến say thì thôi. Nào đạo diễn Tống, tôi mời ông một ly”, Lưu Mãn San tươi cười nâng ly rượu lên, sau đó uống cạn.
“Bà uống từ từ thôi”, Tô Thái vội nhỏ giọng nói.
“Không sao, tôi đang vui mà”, Lưu Mãn San cười nói.
Chỉ có điều…
Bà ta uống xong rồi, nhưng Tống Kinh vẫn không nâng ly lên.
Lưu Mãn San sửng sốt, nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái: “Đạo diễn Tống, sao ông không uống?”.
“Không vội, tôi có một chuyện quan trọng cần tuyên bố trước”, Tống Kinh bình tĩnh nói.
“Chuyện gì vậy?”, mọi người vội hỏi.
“Là chuyện liên quan đến bộ phim mới, có lẽ bộ phim đó phải đổi nữ chính. Đoàn làm phim chúng tôi quyết định hủy hợp đồng nữ chính với cô Tô Dư, nữ chính mới có lẽ sẽ phải suy nghĩ lại, rất xin lỗi bà Lưu, cô Tô”, Tống Kinh đáp.
“Cậu làm cái gì thế hả?”.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Hóa ra là Lưu Mãn San đang chỉ tay vào mặt Lâm Chính mắng mỏ.
“Cậu có thân phận gì chứ? Đây là nơi mà cậu có thể ngồi được sao? Cũng không nhìn lại mình xem! Cút sang một bên!”, Lưu Mãn San quở trách không chút khách khí.
“Mẹ, mẹ… mẹ làm gì vậy? Mẹ… mẹ thật là quá đáng!”, Tô Dư tức giận đến nỗi ly rượu trong tay cũng sóng sánh.
“Mãn San, thôi nào, bà bớt nói mấy câu đi, bà muốn thất lễ trước mặt đạo diễn Tống sao? Để người ta cười vào mặt cho”.
“Nhưng Tiểu Chính à, bác cậu nói đúng đấy, lát nữa chúng tôi phải bàn chuyện quan trọng, cậu tránh sang một bên đi, dù sao những người ở đây cũng đều là khách VIP”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thần Ẩn
2. Đại Mạc Hoang Nhan
3. Kiềm Chế Là Không Thể
4. Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương
=====================================
Tô Thái nghiêm giọng nói.
“Bố… bố… bố mẹ…”, vành mắt Tô Dư đỏ hoe, tức đến phát khóc.
Cô ta không thể kiềm chế được nữa.
Cô ta không thể chịu đựng được nữa.
Bố mẹ cô ta quả thực quá đáng quá! Rõ ràng mọi thứ là do Lâm Chính ban cho, tại sao bọn họ lại nói những lời như vậy chứ? Hơn nữa nhất quyết không chịu tin Lâm Chính?
Tô Dư đặt mạnh ly rượu lên bàn, rồi định lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay ấn vai cô ta xuống.
Tô Dư run rẩy.
Là Lâm Chính.
“Đừng tức giận, ngồi xuống uống rượu đi, tôi sang bàn bên cạnh ăn”, Lâm Chính mỉm cười, vỗ vai Tô Dư, rồi đứng dậy đi sang bàn tiệc bên cạnh.
Không ít người quen biết Lâm Chính đều cười mỉa mai.
Tống Kinh và Từ Nam Đống cũng chứng kiến tất thảy.
“Được rồi, được rồi, đạo diễn Tống, người không vui đã đi, chúng ta uống rượu tiếp đi. Tôi là phụ nữ, tửu lượng không cao, nhưng hôm nay nhất định sẽ uống với đạo diễn Tống đến say thì thôi. Nào đạo diễn Tống, tôi mời ông một ly”, Lưu Mãn San tươi cười nâng ly rượu lên, sau đó uống cạn.
“Bà uống từ từ thôi”, Tô Thái vội nhỏ giọng nói.
“Không sao, tôi đang vui mà”, Lưu Mãn San cười nói.
Chỉ có điều…
Bà ta uống xong rồi, nhưng Tống Kinh vẫn không nâng ly lên.
Lưu Mãn San sửng sốt, nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái: “Đạo diễn Tống, sao ông không uống?”.
“Không vội, tôi có một chuyện quan trọng cần tuyên bố trước”, Tống Kinh bình tĩnh nói.
“Chuyện gì vậy?”, mọi người vội hỏi.
“Là chuyện liên quan đến bộ phim mới, có lẽ bộ phim đó phải đổi nữ chính. Đoàn làm phim chúng tôi quyết định hủy hợp đồng nữ chính với cô Tô Dư, nữ chính mới có lẽ sẽ phải suy nghĩ lại, rất xin lỗi bà Lưu, cô Tô”, Tống Kinh đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.