Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1425
Bạch Long
20/04/2024
Đường Hồi Tuyết nghiến răng nghiến lợi, cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, tóm lấy cánh tay Lâm Chính, dẫn anh rời đi.
“Lâm Chính, anh yên tâm, tôi đã dẫn anh đến đây thì chắc chắn sẽ để anh rời khỏi đây mà không tổn hại gì. Thật sự xin lỗi! Anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ gửi phong bì cho anh”, Đường Hồi Tuyết nhỏ giọng nói.
“Không cần phải về gấp làm gì, yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này”, Lâm Chính không hoang mang, ngược lại nói một cách chắc nịch.
“Lâm Chính?”, Đường Hồi Tuyết sửng sốt.
Người ăn bám phụ nữ như anh mà nói ra được câu này à?
Cô ta rất muốn nói ra câu đó, nhưng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lâm Chính nên nhịn xuống.
“Anh đừng ngang ngược nữa, anh hoàn toàn không biết thủ đoạn của những người này, đi với tôi mau!”.
Nói xong, cô ta bất chấp tất cả kéo Lâm Chính về phía cửa.
Nhưng đám người Hầu Nam, Đinh Thu không phải người chết, sao có thể để Đường Hồi Tuyết đi?
Bọn họ ngăn cô ta lại.
“Con khốn, đùa giỡn với chúng tôi rồi định chạy? Hôm nay đừng nói là thằng nhóc đó, nhà họ Đường các người không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng rời khỏi đây!”, Đinh Thu lạnh lùng quát.
“Ông chủ Đinh…”, Đường Tông Hào sốt ruột.
“Đường Tông Hào, tôi cho các ông mười phút, trong vòng mười phút trả tiền lại ngay. Nếu không, người nhà họ Đường các ông mỗi người phải để một cánh tay ở lại đây!”, trong mắt Đinh Thu lộ ra sự dữ tợn và hung ác.
Người nhà họ Đường kinh hãi biến sắc.
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng cũng ngồi không yên.
“Đường Hồi Tuyết, tất cả là do cô hại!”.
“Cô nghe lời bọn tôi đi thì đâu ra cớ sự này?”.
“Tôi không muốn cụt tay, tôi không muốn cụt tay!”.
Đám người Đường Tiểu Thạch la hét không ngừng.
Người của Đinh Thu đã xông vào phòng, không biết lấy ở đâu ra những con dao sáng loáng, để lộ trước mặt mọi người.
Người nhà họ Đường sợ đến mức hồn bay phách lạc, suýt đứng không vững.
Lâm Chính nhíu mày, định ra mặt.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói hờ hững.
“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, nể mặt tôi đừng làm khó người nhà họ Đường, được không?”.
Dứt lời, một người đàn ông mặc Âu phục thẳng thớm, vuốt ngược tóc ra sau đi vào phòng.
“Cậu Hàn?”.
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng mừng rỡ hô lên.
“Hàn Thiên?”.
Hầu Nam và Đinh Thu cũng kinh ngạc, dường như không ngờ cậu Hàn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây.
“Lâm Chính, anh yên tâm, tôi đã dẫn anh đến đây thì chắc chắn sẽ để anh rời khỏi đây mà không tổn hại gì. Thật sự xin lỗi! Anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ gửi phong bì cho anh”, Đường Hồi Tuyết nhỏ giọng nói.
“Không cần phải về gấp làm gì, yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện này”, Lâm Chính không hoang mang, ngược lại nói một cách chắc nịch.
“Lâm Chính?”, Đường Hồi Tuyết sửng sốt.
Người ăn bám phụ nữ như anh mà nói ra được câu này à?
Cô ta rất muốn nói ra câu đó, nhưng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lâm Chính nên nhịn xuống.
“Anh đừng ngang ngược nữa, anh hoàn toàn không biết thủ đoạn của những người này, đi với tôi mau!”.
Nói xong, cô ta bất chấp tất cả kéo Lâm Chính về phía cửa.
Nhưng đám người Hầu Nam, Đinh Thu không phải người chết, sao có thể để Đường Hồi Tuyết đi?
Bọn họ ngăn cô ta lại.
“Con khốn, đùa giỡn với chúng tôi rồi định chạy? Hôm nay đừng nói là thằng nhóc đó, nhà họ Đường các người không cho tôi một lời giải thích thì đừng hòng rời khỏi đây!”, Đinh Thu lạnh lùng quát.
“Ông chủ Đinh…”, Đường Tông Hào sốt ruột.
“Đường Tông Hào, tôi cho các ông mười phút, trong vòng mười phút trả tiền lại ngay. Nếu không, người nhà họ Đường các ông mỗi người phải để một cánh tay ở lại đây!”, trong mắt Đinh Thu lộ ra sự dữ tợn và hung ác.
Người nhà họ Đường kinh hãi biến sắc.
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng cũng ngồi không yên.
“Đường Hồi Tuyết, tất cả là do cô hại!”.
“Cô nghe lời bọn tôi đi thì đâu ra cớ sự này?”.
“Tôi không muốn cụt tay, tôi không muốn cụt tay!”.
Đám người Đường Tiểu Thạch la hét không ngừng.
Người của Đinh Thu đã xông vào phòng, không biết lấy ở đâu ra những con dao sáng loáng, để lộ trước mặt mọi người.
Người nhà họ Đường sợ đến mức hồn bay phách lạc, suýt đứng không vững.
Lâm Chính nhíu mày, định ra mặt.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một giọng nói hờ hững.
“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, nể mặt tôi đừng làm khó người nhà họ Đường, được không?”.
Dứt lời, một người đàn ông mặc Âu phục thẳng thớm, vuốt ngược tóc ra sau đi vào phòng.
“Cậu Hàn?”.
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng mừng rỡ hô lên.
“Hàn Thiên?”.
Hầu Nam và Đinh Thu cũng kinh ngạc, dường như không ngờ cậu Hàn danh tiếng lẫy lừng lại xuất hiện ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.