Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1430
Bạch Long
20/04/2024
“Thế thì sao lại như vậy?”.
“Chắc chắn trăm phần trăm là Giám đốc Chu nhầm lẫn rồi!”, Đường Hiểu Hồng nghiến răng nói.
Đường Tông Hào do dự, mỉm cười cẩn trọng hỏi: “Giám đốc Chu, phải chăng cậu… cậu có hiểu lầm gì rồi? Người này không phải là Chủ tịch Lâm gì cả…”.
Nhưng, Giám đốc Chu vẫn không quan tâm, dường như không nghe thấy lời Đường Tông Hào nói.
Mọi người càng thêm kinh ngạc.
Thật ra Giám đốc Chu cũng rất nghi hoặc.
Bản thân mình nghe nói Lâm Thích Tổ ở đây, vừa khéo anh ta đang có một dự án cần đàm phán với công ty của Lâm Thích Tổ nên mới chạy vội tới. Nếu không, một ông chủ nhỏ như Hầu Nam mà có thể gọi anh ta tới được sao?
Chỉ là người đứng đây nào có phải Lâm Thích Tổ gì đó, rõ ràng là cấp trên cao nhất của ông ta, Chủ tịch Lâm kia mà.
Mặc dù gương mặt này khác với gương mặt trên tivi, hơn nữa thân phận cũng là Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, nhưng anh ta đã từng thấy hai gương mặt của Lâm Chính, vả lại anh ta cũng là một trong số ít người ở công ty từng nhìn thấy hai gương mặt của Lâm Chính và thần y Lâm.
Đợi đã!
Giám đốc Chu đột nhiên ý thức được điều gì.
Chủ tịch Lâm dùng gương mặt của Lâm Chính đến đây, chứ không phải dùng gương mặt của thần y Lâm xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa anh không muốn mình quá khoa trương.
Dù sao Chủ tịch Mã cũng từng dặn dò, không được tiết lộ tin tức Lâm Chính là thần y Lâm, nếu không sẽ tạo thành bất tiện rất lớn cho Chủ tịch Lâm.
Nghĩ đến đó, Giám đốc Chu cẩn thận ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Chính.
Lại thấy Lâm Chính đang nháy mắt với anh ta.
Giám đốc Chu lập tức hiểu ra.
“Tôi không nhầm lẫn!”.
Giám đốc Chu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Vị này đúng là Chủ tịch Lâm”.
“Chào anh!”, Lâm Chính đưa tay ra.
“Xin chào Chủ tịch Lâm!”, Giám đốc Chu lo sợ bắt tay với anh.
Trong phòng đã trở nên hỗn loạn.
“Chủ… Chủ tịch Lâm?”.
“Giám đốc Chu, cậu ta là Chủ tịch Lâm nào vậy?”.
“Ông đừng nói với tôi, cậu ta là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa!”.
Bọn họ ba mồm bảy miệng, vô cùng căng thẳng, lập tức chất vấn.
Giám đốc Chu lại không chút hoang mang, lên tiếng: “Đương nhiên không phải Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi. Tôi nói chứ ông chủ Hầu, anh sao vậy? Không phải anh gọi tôi tới xác nhận vị này có phải là Lâm Thích Tổ hay không sao?”.
Hầu Nam sửng sốt: “Phải…”.
“Vậy các anh còn hỏi cái gì?”.
“Giám đốc Chu, cậu nói vậy là ý gì?”.
“Chắc chắn trăm phần trăm là Giám đốc Chu nhầm lẫn rồi!”, Đường Hiểu Hồng nghiến răng nói.
Đường Tông Hào do dự, mỉm cười cẩn trọng hỏi: “Giám đốc Chu, phải chăng cậu… cậu có hiểu lầm gì rồi? Người này không phải là Chủ tịch Lâm gì cả…”.
Nhưng, Giám đốc Chu vẫn không quan tâm, dường như không nghe thấy lời Đường Tông Hào nói.
Mọi người càng thêm kinh ngạc.
Thật ra Giám đốc Chu cũng rất nghi hoặc.
Bản thân mình nghe nói Lâm Thích Tổ ở đây, vừa khéo anh ta đang có một dự án cần đàm phán với công ty của Lâm Thích Tổ nên mới chạy vội tới. Nếu không, một ông chủ nhỏ như Hầu Nam mà có thể gọi anh ta tới được sao?
Chỉ là người đứng đây nào có phải Lâm Thích Tổ gì đó, rõ ràng là cấp trên cao nhất của ông ta, Chủ tịch Lâm kia mà.
Mặc dù gương mặt này khác với gương mặt trên tivi, hơn nữa thân phận cũng là Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, nhưng anh ta đã từng thấy hai gương mặt của Lâm Chính, vả lại anh ta cũng là một trong số ít người ở công ty từng nhìn thấy hai gương mặt của Lâm Chính và thần y Lâm.
Đợi đã!
Giám đốc Chu đột nhiên ý thức được điều gì.
Chủ tịch Lâm dùng gương mặt của Lâm Chính đến đây, chứ không phải dùng gương mặt của thần y Lâm xuất hiện ở đây, vậy có nghĩa anh không muốn mình quá khoa trương.
Dù sao Chủ tịch Mã cũng từng dặn dò, không được tiết lộ tin tức Lâm Chính là thần y Lâm, nếu không sẽ tạo thành bất tiện rất lớn cho Chủ tịch Lâm.
Nghĩ đến đó, Giám đốc Chu cẩn thận ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Chính.
Lại thấy Lâm Chính đang nháy mắt với anh ta.
Giám đốc Chu lập tức hiểu ra.
“Tôi không nhầm lẫn!”.
Giám đốc Chu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Vị này đúng là Chủ tịch Lâm”.
“Chào anh!”, Lâm Chính đưa tay ra.
“Xin chào Chủ tịch Lâm!”, Giám đốc Chu lo sợ bắt tay với anh.
Trong phòng đã trở nên hỗn loạn.
“Chủ… Chủ tịch Lâm?”.
“Giám đốc Chu, cậu ta là Chủ tịch Lâm nào vậy?”.
“Ông đừng nói với tôi, cậu ta là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa!”.
Bọn họ ba mồm bảy miệng, vô cùng căng thẳng, lập tức chất vấn.
Giám đốc Chu lại không chút hoang mang, lên tiếng: “Đương nhiên không phải Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi. Tôi nói chứ ông chủ Hầu, anh sao vậy? Không phải anh gọi tôi tới xác nhận vị này có phải là Lâm Thích Tổ hay không sao?”.
Hầu Nam sửng sốt: “Phải…”.
“Vậy các anh còn hỏi cái gì?”.
“Giám đốc Chu, cậu nói vậy là ý gì?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.