Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1438
Bạch Long
20/04/2024
“Tối nay để cô ta đến phòng tôi xin lỗi tôi đàng hoàng đi”, Hàn Thiên lạnh lùng nói.
Đường Hồi Tuyết kinh hãi biến sắc.
Vợ chồng Đường Tùng ngơ ngác.
Đường Tông Hào không cảm thấy gì, vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Tối nay chúng tôi sẽ mở tiệc ở nhà họ Đường, nếu cậu Hàn nể mặt thì đến uống một ly, tôi nhất định sẽ để Tiểu Tuyết xin lỗi cậu một cách chân thành!”.
“Được! Được! Nhà họ Đường coi như cũng chân thành, ha ha ha…”, Hàn Thiên cười lớn.
Sắc mặt Đường Hồi Tuyết tái nhợt, ngồi xụi lơ trên ghế, không còn sức lực.
“Cứ quyết định như vậy, tối nay ông chủ Đinh và ông chủ Hầu cũng đến luôn đi”.
Hàn Thiên nheo mắt cười, sau đó vô cùng đắc ý ngồi xuống.
Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh ta.
Mặc dù xuất hiện một Lâm Thích Tổ khiến anh ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Bây giờ Đường Hồi Tuyết đã là vật trong túi anh ta.
“Con khốn, đợi tao ngủ với mày xem mày còn dám chống đối tao không!”.
Hàn Thiên hừ lạnh, nhìn chằm chằm Đường Hồi Tuyết đang gần như tuyệt vọng, nghĩ thầm trong đầu.
Lúc này!
Một bóng người bước nhanh vào.
Mọi người đều quay sang nhìn.
“Ồ? Không phải Giám đốc Chu đấy à? Sao anh lại quay lại rồi?”, Đường Tiểu Thạch cười ra tiếng.
Bây giờ nhà họ Đường và Hàn Thiên đã chung một thuyền, hắn cũng không sợ người của Dương Hoa nữa.
Nhưng Giám đốc Chu lại không để tâm đến Đường Tiểu Thạch mà nhìn chằm chằm Hàn Thiên, cất giọng trầm thấp: “Cậu Hàn, Chủ tịch Lâm chúng tôi cho mời!”.
“Chủ tịch Lâm? Lâm Thích Tổ à? Nói với anh ta, tôi không có thời gian!”, Hàn Thiên gắp thức ăn cho vào miệng nhai, nói.
Giám đốc Chu lắc đầu, nói vô cùng nghiêm túc: “Không phải Lâm Thích Tổ, là thần y Lâm của Dương Hoa chúng tôi!”.
Nghe thấy thế, miếng thức ăn vừa gắp đến bên miệng Hàn Thiên lập tức khựng lại.
Anh ta ngoảnh sang, nhìn giám đốc Chu với ánh mắt khó tin.
Đường Tiểu Thạch thì há hốc miệng.
Ai nấy đều kinh ngạc.
“Không phải chứ? Lẽ nào… chuyện này đã ầm ĩ đến tận chỗ thần y Lâm rồi?”, Đinh Thu hét lên.
“Sao có thể chứ? Vì một tên Lâm Thích Tổ mà gây hấn với Hoàng Ngu? Đầu óc thần y Lâm có vấn đề chắc? Hay là Dương Hoa không định tiến quân vào giới giải trí?”, Hầu Nam cau mày nói.
Hàn Thiên đặt đôi đũa xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm giám đốc Chu: “Hiệu suất làm việc của anh tốt đấy, nhanh như vậy đã nói cho thần y Lâm biết rồi. Thôi bỏ đi, nếu đã là lời mời của thần y Lâm, thì tôi cũng phải nể mặt! Dẫn đường đi!”.
“Cứ bình tĩnh”.
Giám đốc Chu ngoảnh sang, lại nói với Đinh Thu và Hầu Nam: “Chủ tịch Lâm của chúng tôi dặn là mời cả hai ông chủ đi cùng”.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, không có vẻ gì là sợ hãi.
Hàn Thiên cũng đi thì bọn họ có gì phải sợ chứ?
Đường Hồi Tuyết kinh hãi biến sắc.
Vợ chồng Đường Tùng ngơ ngác.
Đường Tông Hào không cảm thấy gì, vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Tối nay chúng tôi sẽ mở tiệc ở nhà họ Đường, nếu cậu Hàn nể mặt thì đến uống một ly, tôi nhất định sẽ để Tiểu Tuyết xin lỗi cậu một cách chân thành!”.
“Được! Được! Nhà họ Đường coi như cũng chân thành, ha ha ha…”, Hàn Thiên cười lớn.
Sắc mặt Đường Hồi Tuyết tái nhợt, ngồi xụi lơ trên ghế, không còn sức lực.
“Cứ quyết định như vậy, tối nay ông chủ Đinh và ông chủ Hầu cũng đến luôn đi”.
Hàn Thiên nheo mắt cười, sau đó vô cùng đắc ý ngồi xuống.
Mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh ta.
Mặc dù xuất hiện một Lâm Thích Tổ khiến anh ta hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Bây giờ Đường Hồi Tuyết đã là vật trong túi anh ta.
“Con khốn, đợi tao ngủ với mày xem mày còn dám chống đối tao không!”.
Hàn Thiên hừ lạnh, nhìn chằm chằm Đường Hồi Tuyết đang gần như tuyệt vọng, nghĩ thầm trong đầu.
Lúc này!
Một bóng người bước nhanh vào.
Mọi người đều quay sang nhìn.
“Ồ? Không phải Giám đốc Chu đấy à? Sao anh lại quay lại rồi?”, Đường Tiểu Thạch cười ra tiếng.
Bây giờ nhà họ Đường và Hàn Thiên đã chung một thuyền, hắn cũng không sợ người của Dương Hoa nữa.
Nhưng Giám đốc Chu lại không để tâm đến Đường Tiểu Thạch mà nhìn chằm chằm Hàn Thiên, cất giọng trầm thấp: “Cậu Hàn, Chủ tịch Lâm chúng tôi cho mời!”.
“Chủ tịch Lâm? Lâm Thích Tổ à? Nói với anh ta, tôi không có thời gian!”, Hàn Thiên gắp thức ăn cho vào miệng nhai, nói.
Giám đốc Chu lắc đầu, nói vô cùng nghiêm túc: “Không phải Lâm Thích Tổ, là thần y Lâm của Dương Hoa chúng tôi!”.
Nghe thấy thế, miếng thức ăn vừa gắp đến bên miệng Hàn Thiên lập tức khựng lại.
Anh ta ngoảnh sang, nhìn giám đốc Chu với ánh mắt khó tin.
Đường Tiểu Thạch thì há hốc miệng.
Ai nấy đều kinh ngạc.
“Không phải chứ? Lẽ nào… chuyện này đã ầm ĩ đến tận chỗ thần y Lâm rồi?”, Đinh Thu hét lên.
“Sao có thể chứ? Vì một tên Lâm Thích Tổ mà gây hấn với Hoàng Ngu? Đầu óc thần y Lâm có vấn đề chắc? Hay là Dương Hoa không định tiến quân vào giới giải trí?”, Hầu Nam cau mày nói.
Hàn Thiên đặt đôi đũa xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm giám đốc Chu: “Hiệu suất làm việc của anh tốt đấy, nhanh như vậy đã nói cho thần y Lâm biết rồi. Thôi bỏ đi, nếu đã là lời mời của thần y Lâm, thì tôi cũng phải nể mặt! Dẫn đường đi!”.
“Cứ bình tĩnh”.
Giám đốc Chu ngoảnh sang, lại nói với Đinh Thu và Hầu Nam: “Chủ tịch Lâm của chúng tôi dặn là mời cả hai ông chủ đi cùng”.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, không có vẻ gì là sợ hãi.
Hàn Thiên cũng đi thì bọn họ có gì phải sợ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.