Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1460
Bạch Long
20/04/2024
“Tình hình của ông ấy vẫn rất tệ, mau đưa đến phòng hồi sức. Ngoài ra, tôi sẽ kê đơn thuốc, bốc thuốc theo đơn nấu uống, thời gian này để Tần Bách Tùng ở lại đây đi. Tiểu Ngưng!”.
“Anh Lâm!”, Tần Ngưng tiến tới, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng.
Ánh mắt đó chẳng khác nào tín đồ sùng tín nhất.
Lâm Chính hơi đau đầu, âm thầm tránh ánh mắt của Tần Ngưng, lên tiếng: “Thời gian này em dừng hết mọi việc trong tay lại, chăm sóc cho ông nội em thật tốt”.
“Em đã liên lạc với người trong nhà, nhà em sẽ có người đến chăm sóc ông nội với em”.
“Vậy càng tốt”, Lâm Chính gật đầu, hỏi Hùng Trưởng Bạch: “Ông ấy gặp tai nạn ở đâu?”.
“Ngay trên đường lớn bên ngoài Huyền Y Phái chúng ta”, Hùng Trưởng Bạch đáp.
“Vị trí của Huyền Y Phái chúng ta ở vùng ngoại ô, lưu lượng xe không nhiều, sao lại bất cẩn như vậy?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi: “Có trích xuất camera chưa?”.
“Có rồi”.
“Dẫn tôi đi xem xem”.
“Được”.
Cả nhóm người đi về phía phòng giám sát.
Người canh cửa là người của công ty bảo vệ dưới trướng Cung Hỉ Vân, sau khi nhận được tin đã trích hình ảnh từ camera giám sát ngay lập tức.
Lâm Chính xem kỹ mấy lượt.
Trên đó hiển thị Tần Bách Tùng tan làm vào giữa trưa, định về ăn cơm.
Ông ta không thích ở lại Học viện Huyền Y Phái. Dù sao ở đây từ sáng tới tối toàn là bệnh nhân, quá ầm ĩ, thế nên ông ta đã mua một căn nhà ở trong thành phố.
Người già cũng không thích lái xe, mỗi lần về nhà đều đi đến đầu đường bắt xe buýt 238 để về.
Nhưng hôm nay, ông ta vừa mới ra khỏi cửa đã bị một chiếc xe màu đen mất lái đâm ngã ra đường, bánh xe còn cán qua người ông ta.
Đáng căm hận nhất là sau khi gây tai nạn, tài xế đó cũng không dừng xe lại, thậm chí còn không giảm tốc độ, dường như ý thức được mình đã tông phải người khác nên đạp ga chuồn thẳng.
“Đây chắc chỉ là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn”, có người cẩn thận lên tiếng.
“Chưa chắc”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bề ngoài có thể là ngoài ý muốn, nhưng thực tế như thế nào không ai biết được… Trưởng Bạch, báo cảnh sát chưa?”.
“Báo rồi, cảnh sát đang truy bắt kẻ gây tai nạn bỏ trốn”.
“Chúng ta cũng cử người hành động đi. Gọi điện cho Từ Thiên và Mã Hải, sử dụng sức mạnh của Dương Hoa chúng ta, dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra kẻ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lần này anh thật sự nổi giận.
Nếu là ngoài ý muốn thì thôi, chỉ sợ đây là sự cố có âm mưu!
Không lâu sau, mọi người bắt tay hành động.
“Thầy!”.
Lúc này, một người của Huyền Y Phái chạy tới, trong tay còn cầm điện thoại.
“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh Lâm!”, Tần Ngưng tiến tới, đôi mắt lấp lánh đầy vẻ sùng bái và kính ngưỡng.
Ánh mắt đó chẳng khác nào tín đồ sùng tín nhất.
Lâm Chính hơi đau đầu, âm thầm tránh ánh mắt của Tần Ngưng, lên tiếng: “Thời gian này em dừng hết mọi việc trong tay lại, chăm sóc cho ông nội em thật tốt”.
“Em đã liên lạc với người trong nhà, nhà em sẽ có người đến chăm sóc ông nội với em”.
“Vậy càng tốt”, Lâm Chính gật đầu, hỏi Hùng Trưởng Bạch: “Ông ấy gặp tai nạn ở đâu?”.
“Ngay trên đường lớn bên ngoài Huyền Y Phái chúng ta”, Hùng Trưởng Bạch đáp.
“Vị trí của Huyền Y Phái chúng ta ở vùng ngoại ô, lưu lượng xe không nhiều, sao lại bất cẩn như vậy?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi: “Có trích xuất camera chưa?”.
“Có rồi”.
“Dẫn tôi đi xem xem”.
“Được”.
Cả nhóm người đi về phía phòng giám sát.
Người canh cửa là người của công ty bảo vệ dưới trướng Cung Hỉ Vân, sau khi nhận được tin đã trích hình ảnh từ camera giám sát ngay lập tức.
Lâm Chính xem kỹ mấy lượt.
Trên đó hiển thị Tần Bách Tùng tan làm vào giữa trưa, định về ăn cơm.
Ông ta không thích ở lại Học viện Huyền Y Phái. Dù sao ở đây từ sáng tới tối toàn là bệnh nhân, quá ầm ĩ, thế nên ông ta đã mua một căn nhà ở trong thành phố.
Người già cũng không thích lái xe, mỗi lần về nhà đều đi đến đầu đường bắt xe buýt 238 để về.
Nhưng hôm nay, ông ta vừa mới ra khỏi cửa đã bị một chiếc xe màu đen mất lái đâm ngã ra đường, bánh xe còn cán qua người ông ta.
Đáng căm hận nhất là sau khi gây tai nạn, tài xế đó cũng không dừng xe lại, thậm chí còn không giảm tốc độ, dường như ý thức được mình đã tông phải người khác nên đạp ga chuồn thẳng.
“Đây chắc chỉ là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn”, có người cẩn thận lên tiếng.
“Chưa chắc”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bề ngoài có thể là ngoài ý muốn, nhưng thực tế như thế nào không ai biết được… Trưởng Bạch, báo cảnh sát chưa?”.
“Báo rồi, cảnh sát đang truy bắt kẻ gây tai nạn bỏ trốn”.
“Chúng ta cũng cử người hành động đi. Gọi điện cho Từ Thiên và Mã Hải, sử dụng sức mạnh của Dương Hoa chúng ta, dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho ra kẻ đó!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lần này anh thật sự nổi giận.
Nếu là ngoài ý muốn thì thôi, chỉ sợ đây là sự cố có âm mưu!
Không lâu sau, mọi người bắt tay hành động.
“Thầy!”.
Lúc này, một người của Huyền Y Phái chạy tới, trong tay còn cầm điện thoại.
“Sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.