Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1488
Bạch Long
20/04/2024
Chương Hiểu HIểu ngẩng đầu. Bọn họ sốt ruột với vị trí gia chủ như vậy sao?
“Chị ơi?”, Chương Hoa hét lớn.
Chương Hiểu Hiểu bặm môi, vốn định cự tuyệt nhưng nhìn đám người xung quanh, cô quyết định từ bỏ.
“Có thể…để cháu nhìn thấy ông nội được hạ huyết…rồi đi không?”, Chương Hiểu Hiểu cúi đầu.
“Không được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cháu phải lập tức rời khỏi đây”, người đàn ông trung niên lạnh giọng.
“Lẽ nào đến một yêu cầu nhỏ mà cũng không được toại nguyện sao?”, Chương Hiểu Hiểu ngẩng đầu.
“Chương Hiểu Hiểu, cháu đừng ép mọi người nữa”, người đàn ông quát lên.
Cô gái run bắn người cuối cùng đành đứng dậy, cúi đầu định rời đi. Đúng lúc cô gái định bước ra khỏi linh đường…
Khụ khụ…
Một cơn ho dữ dội vang lên. Cả linh đường lập tức chìm trong im lặng, tất cả đều quay qua nhìn âm thanh đang phát ra thì phát hiện…
Tiếng ho phát ra ở dưới lớp vải trắng trong linh cữu…
Thực ra Lâm Chính đã sớm sắp xếp người xung quanh công ty Duyệt Nhan. Tất cả đều là người của Cung Hỉ Vân. Bọn họ phòng thủ bốn phương tám hướng của công ty, giám sát 24/24, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Chỉ cần xuất hiện người lạ là những người này sẽ nghiêm ngặt kiểm tra ngay. Dù đó là ai? Làm gì? Thì cũng như nhau cả. Nếu là người từ bên phía Yên Kinh cử tới thì họ sẽ lập tức xử lý.
Tuy nhiên…chỉ vậy thôi thì chưa đủ.
Vì nếu là các thế lực của Yên Kinh thì tuyệt đối không được khinh suất. Lâm Chính đạp chân ga, chiếc xe phóng vọt đi.
Trên đường tới tập đoàn Duyệt Nhan, đột nhiên có hai chiếc xe buýt lao ra ngáng đường. Đó chính là người của Cung Hỉ Vân.
“Tránh ra hết cho tôi”, Lâm Chính thò đầu ra quát lớn.
“Là chủ tịch Lâm”.
“Lái xe ra đi”.
Người bên cạnh kêu lên. Thế là hai chiếc xe lập tức lùi ra hai bên. Lâm Chính lại đạp chân ga lao thẳng tới trước tòa nhà Duyệt Nhan. Anh đẩy cửa ra, lao vào trong.
“Á!”
Đúng lúc Lâm Chính bước ra khỏi thang máy thì có tiếng kêu thất thanh của Tô Nhu từ trong phòng vọng ra. Lâm Chính tái mặt, điên cuồng lao tới, đạp bung cánh cửa phòng.
Rầm.
Âm thanh nặng nề vang lên, mảnh vụn cửa rơi xuống. Người bên trong sợ hết hồn.
“Chuyện gì vậy?”
“Ai…ai vậy? Cướp sao?”, tiếng động khiến Trương Tinh Vũ sợ hết hồn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, Tô Quảng mặc đồ ngủ từ trong chạy ra, bật đèn nhìn ra ngoài.
“Lâm Chính sao?”, Tô Quảng thất thanh.
“Hả? Là cái thằng bỏ đi đó à?”, lúc này Trương Tinh Vũ mới hoàn hồn và chạy ra theo.
Ở phòng còn lại, Tô Nhu cũng mặc bộ đồ ngủ màu hồng chạy ra, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên.
“Lâm Chính, cậu làm gì vậy, sao lại phá cửa nhà người ta thế?”, Tô Quảng lầm bầm.
“Chị ơi?”, Chương Hoa hét lớn.
Chương Hiểu Hiểu bặm môi, vốn định cự tuyệt nhưng nhìn đám người xung quanh, cô quyết định từ bỏ.
“Có thể…để cháu nhìn thấy ông nội được hạ huyết…rồi đi không?”, Chương Hiểu Hiểu cúi đầu.
“Không được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cháu phải lập tức rời khỏi đây”, người đàn ông trung niên lạnh giọng.
“Lẽ nào đến một yêu cầu nhỏ mà cũng không được toại nguyện sao?”, Chương Hiểu Hiểu ngẩng đầu.
“Chương Hiểu Hiểu, cháu đừng ép mọi người nữa”, người đàn ông quát lên.
Cô gái run bắn người cuối cùng đành đứng dậy, cúi đầu định rời đi. Đúng lúc cô gái định bước ra khỏi linh đường…
Khụ khụ…
Một cơn ho dữ dội vang lên. Cả linh đường lập tức chìm trong im lặng, tất cả đều quay qua nhìn âm thanh đang phát ra thì phát hiện…
Tiếng ho phát ra ở dưới lớp vải trắng trong linh cữu…
Thực ra Lâm Chính đã sớm sắp xếp người xung quanh công ty Duyệt Nhan. Tất cả đều là người của Cung Hỉ Vân. Bọn họ phòng thủ bốn phương tám hướng của công ty, giám sát 24/24, không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Chỉ cần xuất hiện người lạ là những người này sẽ nghiêm ngặt kiểm tra ngay. Dù đó là ai? Làm gì? Thì cũng như nhau cả. Nếu là người từ bên phía Yên Kinh cử tới thì họ sẽ lập tức xử lý.
Tuy nhiên…chỉ vậy thôi thì chưa đủ.
Vì nếu là các thế lực của Yên Kinh thì tuyệt đối không được khinh suất. Lâm Chính đạp chân ga, chiếc xe phóng vọt đi.
Trên đường tới tập đoàn Duyệt Nhan, đột nhiên có hai chiếc xe buýt lao ra ngáng đường. Đó chính là người của Cung Hỉ Vân.
“Tránh ra hết cho tôi”, Lâm Chính thò đầu ra quát lớn.
“Là chủ tịch Lâm”.
“Lái xe ra đi”.
Người bên cạnh kêu lên. Thế là hai chiếc xe lập tức lùi ra hai bên. Lâm Chính lại đạp chân ga lao thẳng tới trước tòa nhà Duyệt Nhan. Anh đẩy cửa ra, lao vào trong.
“Á!”
Đúng lúc Lâm Chính bước ra khỏi thang máy thì có tiếng kêu thất thanh của Tô Nhu từ trong phòng vọng ra. Lâm Chính tái mặt, điên cuồng lao tới, đạp bung cánh cửa phòng.
Rầm.
Âm thanh nặng nề vang lên, mảnh vụn cửa rơi xuống. Người bên trong sợ hết hồn.
“Chuyện gì vậy?”
“Ai…ai vậy? Cướp sao?”, tiếng động khiến Trương Tinh Vũ sợ hết hồn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”, Tô Quảng mặc đồ ngủ từ trong chạy ra, bật đèn nhìn ra ngoài.
“Lâm Chính sao?”, Tô Quảng thất thanh.
“Hả? Là cái thằng bỏ đi đó à?”, lúc này Trương Tinh Vũ mới hoàn hồn và chạy ra theo.
Ở phòng còn lại, Tô Nhu cũng mặc bộ đồ ngủ màu hồng chạy ra, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên.
“Lâm Chính, cậu làm gì vậy, sao lại phá cửa nhà người ta thế?”, Tô Quảng lầm bầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.