Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1502
Bạch Long
20/04/2024
Chủ đề giật gân như thế này chính là thứ mà bọn họ vẫn luôn chờ đợi.
“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy? Lương y như từ mẫu, cậu là bác sĩ mà tại sao lại độc ác như vậy hả?”, ông lão kia giật thót tim, nhíu mày hỏi.
“Tôi độc ác sao? Làm gì có?”.
“Lại còn không? Động tý là đòi phế cánh tay người khác, lẽ nào tôi còn phải khen cậu nhân từ sao? Loại người tàn nhẫn như cậu thì làm gì có tư cách làm bác sĩ chứ? Đúng là nực cười!”, ông lão hừ lạnh nói.
“Ông nói tôi không xứng làm bác sĩ?”, Lâm Chính lắc đầu đáp: “Chắc là ông nhầm rồi, sở dĩ tôi làm vậy hoàn toàn là vì chúng sinh thiên hạ”.
“Cậu nói cái gì?”, ông lão ngạc nhiên.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lâm Chính nói đầy châm chọc.
“Ông chính là loại người ích kỉ nhỏ nhen, không quan tâm đến người dân. Ông có biết vì ông gây chuyện như vậy, mà việc vận hành bình thường của học viện Huyền Y Phái chúng tôi đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng không?”.
“Ngày nào học viện Huyền Y Phái chúng tôi cũng có rất nhiều bệnh nhân đến cầu thầy trị bệnh, hành vi của ông đã quấy rối nghiêm trọng công việc của các bác sĩ. Ông có biết chính vì ông ỷ vào y thuật cao siêu của mình, mà đã khiến rất nhiều người bị lỡ việc chữa bệnh không? Bây giờ bọn họ có thể bị bệnh tật cướp đi mạng sống bất cứ lúc nào!”.
“Ông là bác sĩ nhưng không lo nghĩ cho bệnh nhân, ngược lại còn ở đây tàn hại bệnh nhân. So với loại người như ông thì sao tôi có thể được coi là độc ác chứ? Tôi phế hai cánh tay của ông là vì ông không xứng làm một bác sĩ! Như vậy chẳng phải là tạo phúc cho nhân dân sao?”.
Những lời nói của anh lập tức nhận được sự đồng tình của các bệnh nhân ở ngoài cổng.
Bọn họ la ó ầm ĩ.
“Thần y Lâm nói đúng!”.
“Ông không xứng làm bác sĩ!”.
“Bác sĩ chứ có phải người học võ đâu mà thách đấu khiêu chiến? Ông coi nơi này là võ quán à?”.
“Phải đấy, bây giờ tôi đang khó chịu toàn thân, phải để các chuyên gia giáo sư của học viện khám cho. Vậy mà ông lại làm ầm ĩ lên như vậy, ông muốn hại chết tôi sao?”.
“Ông mà cũng xứng làm bác sĩ à? Nếu làm chậm trễ việc chữa bệnh cho bà tôi, tôi sẽ cho ông biết tay!”.
“Cút đi!”.
“Đúng vậy, cút đi! Cút đi!”.
“Mau cút đi!”.
Các bệnh nhân kích động kêu lên.
Ông lão kia biến sắc, lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
Anh muốn tạo dư luận để gây sức ép cho ông ta.
Trong tình huống này, hoặc là ông ta đồng ý, hoặc là cụp đuôi mà về, không có lựa chọn thứ ba.
Nhưng nếu đồng ý, thì đó là thần y Lâm cơ mà…
Ông ta là người do nhà họ Mạnh phái đến thách đấu, cũng là người có y thuật giỏi nhất nhà họ Mạnh…
Mục đích của ông ta là phải hủy hoại danh tiếng của thần y Lâm cùng với học viện Huyền Y Phái, để tiện cho nhà họ Mạnh giải thể học viện Huyền Y Phái dễ dàng hơn…
“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy? Lương y như từ mẫu, cậu là bác sĩ mà tại sao lại độc ác như vậy hả?”, ông lão kia giật thót tim, nhíu mày hỏi.
“Tôi độc ác sao? Làm gì có?”.
“Lại còn không? Động tý là đòi phế cánh tay người khác, lẽ nào tôi còn phải khen cậu nhân từ sao? Loại người tàn nhẫn như cậu thì làm gì có tư cách làm bác sĩ chứ? Đúng là nực cười!”, ông lão hừ lạnh nói.
“Ông nói tôi không xứng làm bác sĩ?”, Lâm Chính lắc đầu đáp: “Chắc là ông nhầm rồi, sở dĩ tôi làm vậy hoàn toàn là vì chúng sinh thiên hạ”.
“Cậu nói cái gì?”, ông lão ngạc nhiên.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lâm Chính nói đầy châm chọc.
“Ông chính là loại người ích kỉ nhỏ nhen, không quan tâm đến người dân. Ông có biết vì ông gây chuyện như vậy, mà việc vận hành bình thường của học viện Huyền Y Phái chúng tôi đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng không?”.
“Ngày nào học viện Huyền Y Phái chúng tôi cũng có rất nhiều bệnh nhân đến cầu thầy trị bệnh, hành vi của ông đã quấy rối nghiêm trọng công việc của các bác sĩ. Ông có biết chính vì ông ỷ vào y thuật cao siêu của mình, mà đã khiến rất nhiều người bị lỡ việc chữa bệnh không? Bây giờ bọn họ có thể bị bệnh tật cướp đi mạng sống bất cứ lúc nào!”.
“Ông là bác sĩ nhưng không lo nghĩ cho bệnh nhân, ngược lại còn ở đây tàn hại bệnh nhân. So với loại người như ông thì sao tôi có thể được coi là độc ác chứ? Tôi phế hai cánh tay của ông là vì ông không xứng làm một bác sĩ! Như vậy chẳng phải là tạo phúc cho nhân dân sao?”.
Những lời nói của anh lập tức nhận được sự đồng tình của các bệnh nhân ở ngoài cổng.
Bọn họ la ó ầm ĩ.
“Thần y Lâm nói đúng!”.
“Ông không xứng làm bác sĩ!”.
“Bác sĩ chứ có phải người học võ đâu mà thách đấu khiêu chiến? Ông coi nơi này là võ quán à?”.
“Phải đấy, bây giờ tôi đang khó chịu toàn thân, phải để các chuyên gia giáo sư của học viện khám cho. Vậy mà ông lại làm ầm ĩ lên như vậy, ông muốn hại chết tôi sao?”.
“Ông mà cũng xứng làm bác sĩ à? Nếu làm chậm trễ việc chữa bệnh cho bà tôi, tôi sẽ cho ông biết tay!”.
“Cút đi!”.
“Đúng vậy, cút đi! Cút đi!”.
“Mau cút đi!”.
Các bệnh nhân kích động kêu lên.
Ông lão kia biến sắc, lập tức hiểu ý của Lâm Chính.
Anh muốn tạo dư luận để gây sức ép cho ông ta.
Trong tình huống này, hoặc là ông ta đồng ý, hoặc là cụp đuôi mà về, không có lựa chọn thứ ba.
Nhưng nếu đồng ý, thì đó là thần y Lâm cơ mà…
Ông ta là người do nhà họ Mạnh phái đến thách đấu, cũng là người có y thuật giỏi nhất nhà họ Mạnh…
Mục đích của ông ta là phải hủy hoại danh tiếng của thần y Lâm cùng với học viện Huyền Y Phái, để tiện cho nhà họ Mạnh giải thể học viện Huyền Y Phái dễ dàng hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.