Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1527
Bạch Long
20/04/2024
“Rất không khả quan!”, Lâm Chính cố ý lắc đầu nói.
“Hả?”.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Hai mắt Lưu Mãn San tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
“Mẹ!”, Tô Dư vội vàng dìu Lưu Mãn San.
Lưu Mãn San khóc lớn: “Ngay cả thần y Lâm cũng không cứu được A Thái, A Thái xong rồi! Lần này A Thái thật sự xong rồi, số tôi khổ quá mà… Hu hu hu…”.
Tiếng kêu khóc vang vọng hành lang.
Mọi người vội vàng an ủi.
“Tôi hỏi mọi người, mấy vết châm trên người bệnh nhân là ai đã thực hiện?”, Lâm Chính hỏi.
Câu hỏi này vừa được đưa ra, tất cả mọi người nổ ra xôn xao.
“Thần y Lâm, chúng tôi đang định nói với cậu đây, đó là Lâm Chính làm!”.
“Chắc cậu biết Lâm Chính chứ? Chính là chồng cũ của Tô Nhu… Cậu yên tâm, mặc dù Lâm Chính từng kết hôn với Tiểu Nhu, nhưng tên vô dụng đó chưa hề đụng vào Tiểu Nhu! Tiểu Nhu vẫn còn là trinh nữ!”.
“Tên vô dụng đó tự đọc vài cuốn sách về y học ở trong nhà rồi cứ nghĩ mình là bác sĩ. Vừa rồi nhân lúc chúng tôi không chú ý, nó còn châm cho bệnh nhân mấy kim, đúng là lấy mạng người mà!”.
“Thần y Lâm, tên vô dụng đó đã bị chúng tôi đuổi đi rồi. Cậu yên tâm, quay về chúng tôi nhất định sẽ khiển trách cậu ta. Nhưng tình trạng của A Thái… cậu xem lại xem còn có cách gì không?”.
Người nhà họ Tô ba mồm bảy miệng, nhao nhao nói.
Tiếng nguyền rủa và châm chọc vang lên bên tai không dứt, toàn là nhằm vào Lâm Chính.
Nhất là Lưu Mãn San, vừa giậm chân vừa khóc lóc chửi mắng: “Thằng chết bằm đó hại cả nhà tôi chưa nói, còn định hại chết A Thái. Nếu A Thái có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến thằng chết bằm đó không được chết tử tế! Nhất định phải lột da thằng chó đó ra! Hu hu…”.
“Mẹ…”, Tô Dư ở bên cạnh gọi một tiếng, nhưng không có tác dụng gì.
“Con nghe đây, mẹ không cho phép con qua lại với tên vô dụng đó nữa, gặp cũng không được gặp. Con mau xóa hết mọi cách liên lạc với nó đi!”, Lưu Mãn San nhìn chằm chằm Tô Dư, nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy… Em rể cũng có lòng tốt mà!”, Tô Dư vội nói.
“Em rể? Xì! Tên vô dụng đó cũng xứng làm em rể của con? Em rể con chỉ có một mình thần y Lâm mà thôi!”, Lưu Mãn San tức giận nói, sau đó cướp lấy điện thoại của Tô Dư, nhập ngày sinh nhật của cô ấy mở khóa, tìm đến số điện thoại trong danh bạ và Zalo, xóa hết tất cả cách liên lạc với Lâm Chính.
“Mẹ!”, Tô Dư sốt ruột, vội vàng giật điện thoại lại. Nhưng vô dụng, đợi đến khi lấy được điện thoại, trong đó đã không còn bất cứ cách nào liên lạc với Lâm Chính được nữa.
Tô Dư đỏ mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lâm Chính đứng cạnh không ngăn cản, chỉ im lặng quan sát.
Đợi Lưu Mãn San xóa hết cách liên lạc xong, Lâm Chính mới thong thả lên tiếng: “Mọi người có biết có thể tìm được Lâm Chính đó ở đâu không?”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Thần y Lâm, cậu còn tìm thằng chó đó làm gì?”, Lưu Mãn San khó hiểu hỏi.
“Chẳng lẽ cậu định đối phó với cậu ta?”.
“Hả?”.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Hai mắt Lưu Mãn San tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
“Mẹ!”, Tô Dư vội vàng dìu Lưu Mãn San.
Lưu Mãn San khóc lớn: “Ngay cả thần y Lâm cũng không cứu được A Thái, A Thái xong rồi! Lần này A Thái thật sự xong rồi, số tôi khổ quá mà… Hu hu hu…”.
Tiếng kêu khóc vang vọng hành lang.
Mọi người vội vàng an ủi.
“Tôi hỏi mọi người, mấy vết châm trên người bệnh nhân là ai đã thực hiện?”, Lâm Chính hỏi.
Câu hỏi này vừa được đưa ra, tất cả mọi người nổ ra xôn xao.
“Thần y Lâm, chúng tôi đang định nói với cậu đây, đó là Lâm Chính làm!”.
“Chắc cậu biết Lâm Chính chứ? Chính là chồng cũ của Tô Nhu… Cậu yên tâm, mặc dù Lâm Chính từng kết hôn với Tiểu Nhu, nhưng tên vô dụng đó chưa hề đụng vào Tiểu Nhu! Tiểu Nhu vẫn còn là trinh nữ!”.
“Tên vô dụng đó tự đọc vài cuốn sách về y học ở trong nhà rồi cứ nghĩ mình là bác sĩ. Vừa rồi nhân lúc chúng tôi không chú ý, nó còn châm cho bệnh nhân mấy kim, đúng là lấy mạng người mà!”.
“Thần y Lâm, tên vô dụng đó đã bị chúng tôi đuổi đi rồi. Cậu yên tâm, quay về chúng tôi nhất định sẽ khiển trách cậu ta. Nhưng tình trạng của A Thái… cậu xem lại xem còn có cách gì không?”.
Người nhà họ Tô ba mồm bảy miệng, nhao nhao nói.
Tiếng nguyền rủa và châm chọc vang lên bên tai không dứt, toàn là nhằm vào Lâm Chính.
Nhất là Lưu Mãn San, vừa giậm chân vừa khóc lóc chửi mắng: “Thằng chết bằm đó hại cả nhà tôi chưa nói, còn định hại chết A Thái. Nếu A Thái có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ khiến thằng chết bằm đó không được chết tử tế! Nhất định phải lột da thằng chó đó ra! Hu hu…”.
“Mẹ…”, Tô Dư ở bên cạnh gọi một tiếng, nhưng không có tác dụng gì.
“Con nghe đây, mẹ không cho phép con qua lại với tên vô dụng đó nữa, gặp cũng không được gặp. Con mau xóa hết mọi cách liên lạc với nó đi!”, Lưu Mãn San nhìn chằm chằm Tô Dư, nói.
“Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy… Em rể cũng có lòng tốt mà!”, Tô Dư vội nói.
“Em rể? Xì! Tên vô dụng đó cũng xứng làm em rể của con? Em rể con chỉ có một mình thần y Lâm mà thôi!”, Lưu Mãn San tức giận nói, sau đó cướp lấy điện thoại của Tô Dư, nhập ngày sinh nhật của cô ấy mở khóa, tìm đến số điện thoại trong danh bạ và Zalo, xóa hết tất cả cách liên lạc với Lâm Chính.
“Mẹ!”, Tô Dư sốt ruột, vội vàng giật điện thoại lại. Nhưng vô dụng, đợi đến khi lấy được điện thoại, trong đó đã không còn bất cứ cách nào liên lạc với Lâm Chính được nữa.
Tô Dư đỏ mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lâm Chính đứng cạnh không ngăn cản, chỉ im lặng quan sát.
Đợi Lưu Mãn San xóa hết cách liên lạc xong, Lâm Chính mới thong thả lên tiếng: “Mọi người có biết có thể tìm được Lâm Chính đó ở đâu không?”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Thần y Lâm, cậu còn tìm thằng chó đó làm gì?”, Lưu Mãn San khó hiểu hỏi.
“Chẳng lẽ cậu định đối phó với cậu ta?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.