Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1538
Bạch Long
20/04/2024
Phía sau ông ta có mấy người đang ngồi.
Ai nấy ăn mặc xa hoa, thân phận cao quý.
“Hạ Quốc Hải, sao thần y Lâm vẫn còn chưa tới?”, đúng lúc này, một ông lão để chòm râu dê mở mắt ra, bình thản hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa, chờ thêm đi”, Hạ Quốc Hải thở dài đáp.
“Một thằng oắt đáng tuổi cháu, có chút thành tựu mà đã tự đại như vậy sao? Không những bắt chúng ta đến Giang Thành gặp cậu ta, mà còn bắt bao nhiêu người phải chờ đợi”.
“Thanh niên bây giờ đúng là chẳng có tý lễ nghĩa nào cả”.
“Trẻ tuổi ngông cuồng cũng chẳng sao, nhưng mong là đừng mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì! Nếu vậy thì chỉ có chịu thiệt thôi!”.
Mấy gia chủ và ông chủ bình thản nói, dường như đang nói chuyện, dường như đang châm chọc, lại dường như nói cho Hạ Quốc Hải nghe.
Hạ Quốc Hải quay lưng về phía bọn họ, sắc mặt lạnh tanh.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ nhanh chân bước vào.
“Ông chủ Hạ, thần y Lâm đến rồi”.
Hạ Quốc Hải quay phắt người lại, thấy một thanh niên mặc trang phục thoải mái đang đi từ phía cầu thang tới.
Những người đang uống trà hút thuốc bên này cũng đều ngoảnh sang nhìn.
“Đây chính là thần y Lâm sao?”.
“Nhìn cũng tầm tuổi như cháu tôi”.
Mấy người châu đầu bình luận, nhưng không hề có ý đứng dậy đón tiếp, mà nhìn Lâm Chính với vẻ mặt cao ngạo.
“Thần y Lâm!”, Hạ Quốc Hải bước tới, mỉm cười chào đón anh.
Lâm Chính quan sát Hạ Quốc Hải một lát, khẽ gật đầu: “Khí sắc của ông không tệ, xem ra ông hấp thu thuốc rất tốt”.
“Ha ha, nếu không nhờ linh đan diệu dược của thần y Lâm, thì sao tôi có được sức khỏe như thế này chứ? Thần y Lâm, trước kia cậu từng cứu tôi một lần, lần này thuốc tăng thọ của cậu lại giúp tôi sống thêm 10 năm. Cậu đúng là quý nhân của tôi, ha ha ha…”, Hạ Quốc Hải cười lớn.
“Những lời khách sáo thì miễn đi, chẳng phải ông nói có người muốn gặp tôi sao? Người đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“À, thần y Lâm, mấy vị ở đây chính là mấy đại diện đến từ Yên Kinh. Đây là ông Khâu Qua, đây là gia chủ Viên Khải, đây là…”
Hạ Quốc Hải giới thiệu từng người một.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, những người này cũng đang đánh giá anh. Có người khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi, có người không nói một lời, chỉ ngồi nhìn.
“Cậu chính là thần y Lâm sao?”, đúng lúc này, ông lão tên Khâu Qua kia hơi ngẩng đầu lên, bình thản hỏi.
“Phải”, Lâm Chính gật đầu.
“Tôi là Chủ tịch của tập đoàn Khâu Thị, tôi cho cậu một tỷ tệ, cậu cho tôi một viên thuốc tăng thọ, thế nào?”, Khâu Qua bình thản nói.
“Muốn lấy thuốc thì phải làm theo quy tắc của tôi, lập tức tuyên chiến với thế gia Tư Mã, thì sẽ có một viên”, Lâm Chính đáp.
“Hai tỷ tệ”, Khâu Qua lại hét.
Tất cả mọi người quay sang nhìn ông ta.
Ai nấy ăn mặc xa hoa, thân phận cao quý.
“Hạ Quốc Hải, sao thần y Lâm vẫn còn chưa tới?”, đúng lúc này, một ông lão để chòm râu dê mở mắt ra, bình thản hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa, chờ thêm đi”, Hạ Quốc Hải thở dài đáp.
“Một thằng oắt đáng tuổi cháu, có chút thành tựu mà đã tự đại như vậy sao? Không những bắt chúng ta đến Giang Thành gặp cậu ta, mà còn bắt bao nhiêu người phải chờ đợi”.
“Thanh niên bây giờ đúng là chẳng có tý lễ nghĩa nào cả”.
“Trẻ tuổi ngông cuồng cũng chẳng sao, nhưng mong là đừng mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì! Nếu vậy thì chỉ có chịu thiệt thôi!”.
Mấy gia chủ và ông chủ bình thản nói, dường như đang nói chuyện, dường như đang châm chọc, lại dường như nói cho Hạ Quốc Hải nghe.
Hạ Quốc Hải quay lưng về phía bọn họ, sắc mặt lạnh tanh.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ nhanh chân bước vào.
“Ông chủ Hạ, thần y Lâm đến rồi”.
Hạ Quốc Hải quay phắt người lại, thấy một thanh niên mặc trang phục thoải mái đang đi từ phía cầu thang tới.
Những người đang uống trà hút thuốc bên này cũng đều ngoảnh sang nhìn.
“Đây chính là thần y Lâm sao?”.
“Nhìn cũng tầm tuổi như cháu tôi”.
Mấy người châu đầu bình luận, nhưng không hề có ý đứng dậy đón tiếp, mà nhìn Lâm Chính với vẻ mặt cao ngạo.
“Thần y Lâm!”, Hạ Quốc Hải bước tới, mỉm cười chào đón anh.
Lâm Chính quan sát Hạ Quốc Hải một lát, khẽ gật đầu: “Khí sắc của ông không tệ, xem ra ông hấp thu thuốc rất tốt”.
“Ha ha, nếu không nhờ linh đan diệu dược của thần y Lâm, thì sao tôi có được sức khỏe như thế này chứ? Thần y Lâm, trước kia cậu từng cứu tôi một lần, lần này thuốc tăng thọ của cậu lại giúp tôi sống thêm 10 năm. Cậu đúng là quý nhân của tôi, ha ha ha…”, Hạ Quốc Hải cười lớn.
“Những lời khách sáo thì miễn đi, chẳng phải ông nói có người muốn gặp tôi sao? Người đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“À, thần y Lâm, mấy vị ở đây chính là mấy đại diện đến từ Yên Kinh. Đây là ông Khâu Qua, đây là gia chủ Viên Khải, đây là…”
Hạ Quốc Hải giới thiệu từng người một.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, những người này cũng đang đánh giá anh. Có người khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi, có người không nói một lời, chỉ ngồi nhìn.
“Cậu chính là thần y Lâm sao?”, đúng lúc này, ông lão tên Khâu Qua kia hơi ngẩng đầu lên, bình thản hỏi.
“Phải”, Lâm Chính gật đầu.
“Tôi là Chủ tịch của tập đoàn Khâu Thị, tôi cho cậu một tỷ tệ, cậu cho tôi một viên thuốc tăng thọ, thế nào?”, Khâu Qua bình thản nói.
“Muốn lấy thuốc thì phải làm theo quy tắc của tôi, lập tức tuyên chiến với thế gia Tư Mã, thì sẽ có một viên”, Lâm Chính đáp.
“Hai tỷ tệ”, Khâu Qua lại hét.
Tất cả mọi người quay sang nhìn ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.