Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1545
Bạch Long
20/04/2024
“Thần y Lâm, tôi… chúng tôi…”, Khâu Qua há hốc miệng, định nói gì đó, nhưng lại không tìm được từ ngữ…
“Các người chạy đến Giang Thành không phải để thương lượng với tôi, mà là dùng lý do quay mũi giáo về phía thế gia Tư Mã để ép buộc tôi, thật không có thành ý gì cả!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Bọn họ nghe vậy lập tức sốt ruột.
“Thần y Lâm, chúng tôi biết lỗi rồi, chỉ cần cậu không trách tội chúng tôi, cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được!”.
Viên Khải đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lên tiếng đầu tiên.
Ông ta có cái nhìn sáng suốt, cũng đã hiểu ra.
Xu thế và tiềm lực tương lai của thần y Lâm vượt xa thế gia Tư Mã.
Ông ta thà đắc tội với thế gia Tư Mã, thà không lấy thuốc tăng thọ, cũng tuyệt đối không dám đắc tội với thần y Lâm.
Nếu không, đó sẽ là đắc tội với một nửa Yên Kinh.
“Tôi cũng không cần các người làm gì cả, tôi chỉ cần các người bày tỏ thành ý là đủ rồi. Các người… hiểu ý tôi không?”, Lâm Chính nheo mắt lại, hỏi.
Mọi người ngơ ngác.
Viên Khải lập tức hét lên: “Thần y Lâm, cậu yên tâm. Từ hôm nay trở đi, Viên Khải tôi sẽ là kẻ địch của Tư Mã Tàng. Tôi sẽ gọi điện thoại ngay lập tức dừng mọi hợp tác với thế gia Tư Mã, đồng thời cấm người nhà họ Viên chúng tôi qua lại với thế gia Tư Mã! Không tiếp xúc với bọn họ nữa!”.
“Tốt lắm!”, Lâm Chính gật đầu, ngẩng đầu nhìn Khâu Qua và dì Liêu, hỏi: “Các người thì sao?”.
“Chúng tôi cũng vậy! Mọi chuyện đều nghe theo sự sai khiến của thần y Lâm!”, Khâu Qua vội nói.
Những người khác cũng đồng loạt phụ họa.
“Được! Vậy tiếp theo phải xem biểu hiện của các người. Nếu các người biểu hiện tốt, tôi cũng có thể cho các người thuốc tăng thọ! Hi vọng các người đừng khiến tôi thất vọng”.
Lâm Chính phất tay, gật đầu ra hiệu với Hạ Quốc Hải, sau đó xoay người rời khỏi quán trà.
“Cậu Lâm đi thong thả!
“Cậu Lâm, tôi tiễn cậu!”.
Bọn họ vội vàng đi theo, ai nấy cúi đầu khom lưng, nào còn vẻ ngạo mạn như lúc trước.
Hạ Quốc Hải cười khổ, đưa mắt tiễn Lâm Chính rời đi.
Ông ta biết từ hôm nay trở đi, thế gia Tư Mã sẽ không thể đặt chân ở Yên Kinh nữa.
…
Ngay khi Lâm Chính rời khỏi quán trà, tất cả thủ tục lập tức được triển khai.
Tư Mã Tàng ngồi trong đình nghỉ mát, im lặng uống trà. Trước mặt ông ta đặt ba chiếc điện thoại, mà ba chiếc điện thoại này đang rung lên liên hồi, hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác gọi tới.
Ông ta không muốn nghe máy.
Ông ta đã nghe đủ rồi.
Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, ông ta đã nhận được liên tục bảy cuộc điện thoại nghe mà rùng mình.
Mỗi cuộc gọi đều là tin xấu.
Mỗi cuộc gọi đều khiến người ta không tin nổi, khó mà tưởng tượng…
“Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”.
“Các người chạy đến Giang Thành không phải để thương lượng với tôi, mà là dùng lý do quay mũi giáo về phía thế gia Tư Mã để ép buộc tôi, thật không có thành ý gì cả!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Bọn họ nghe vậy lập tức sốt ruột.
“Thần y Lâm, chúng tôi biết lỗi rồi, chỉ cần cậu không trách tội chúng tôi, cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được!”.
Viên Khải đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lên tiếng đầu tiên.
Ông ta có cái nhìn sáng suốt, cũng đã hiểu ra.
Xu thế và tiềm lực tương lai của thần y Lâm vượt xa thế gia Tư Mã.
Ông ta thà đắc tội với thế gia Tư Mã, thà không lấy thuốc tăng thọ, cũng tuyệt đối không dám đắc tội với thần y Lâm.
Nếu không, đó sẽ là đắc tội với một nửa Yên Kinh.
“Tôi cũng không cần các người làm gì cả, tôi chỉ cần các người bày tỏ thành ý là đủ rồi. Các người… hiểu ý tôi không?”, Lâm Chính nheo mắt lại, hỏi.
Mọi người ngơ ngác.
Viên Khải lập tức hét lên: “Thần y Lâm, cậu yên tâm. Từ hôm nay trở đi, Viên Khải tôi sẽ là kẻ địch của Tư Mã Tàng. Tôi sẽ gọi điện thoại ngay lập tức dừng mọi hợp tác với thế gia Tư Mã, đồng thời cấm người nhà họ Viên chúng tôi qua lại với thế gia Tư Mã! Không tiếp xúc với bọn họ nữa!”.
“Tốt lắm!”, Lâm Chính gật đầu, ngẩng đầu nhìn Khâu Qua và dì Liêu, hỏi: “Các người thì sao?”.
“Chúng tôi cũng vậy! Mọi chuyện đều nghe theo sự sai khiến của thần y Lâm!”, Khâu Qua vội nói.
Những người khác cũng đồng loạt phụ họa.
“Được! Vậy tiếp theo phải xem biểu hiện của các người. Nếu các người biểu hiện tốt, tôi cũng có thể cho các người thuốc tăng thọ! Hi vọng các người đừng khiến tôi thất vọng”.
Lâm Chính phất tay, gật đầu ra hiệu với Hạ Quốc Hải, sau đó xoay người rời khỏi quán trà.
“Cậu Lâm đi thong thả!
“Cậu Lâm, tôi tiễn cậu!”.
Bọn họ vội vàng đi theo, ai nấy cúi đầu khom lưng, nào còn vẻ ngạo mạn như lúc trước.
Hạ Quốc Hải cười khổ, đưa mắt tiễn Lâm Chính rời đi.
Ông ta biết từ hôm nay trở đi, thế gia Tư Mã sẽ không thể đặt chân ở Yên Kinh nữa.
…
Ngay khi Lâm Chính rời khỏi quán trà, tất cả thủ tục lập tức được triển khai.
Tư Mã Tàng ngồi trong đình nghỉ mát, im lặng uống trà. Trước mặt ông ta đặt ba chiếc điện thoại, mà ba chiếc điện thoại này đang rung lên liên hồi, hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác gọi tới.
Ông ta không muốn nghe máy.
Ông ta đã nghe đủ rồi.
Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, ông ta đã nhận được liên tục bảy cuộc điện thoại nghe mà rùng mình.
Mỗi cuộc gọi đều là tin xấu.
Mỗi cuộc gọi đều khiến người ta không tin nổi, khó mà tưởng tượng…
“Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.