Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1571
Bạch Long
20/04/2024
Đúng lúc này, một người mặc trang phục vệ sĩ nhanh chân chạy vào, kề vào tai cô gái nói nhỏ mấy câu.
Cô gái biến sắc, trầm giọng nói: “Khiêng lại đây!”.
“Vâng, cô chủ”.
Người kia lập tức chạy đi.
Một lát sau, hai nhân viên y tế khiêng một thanh niên toàn thân đầy vết cào tới.
Cô gái kia thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Chuyện này là sao?”.
“Toàn thân cậu ta bỗng dưng ngứa ngáy, hơn nữa rất khó khống chế. Cậu ta gãi đến trầy da tróc thịt, mười ngón tay đều bị gãy móng. Chúng tôi tiêm rất nhiều thuốc an thần thì cậu ta mới dừng lại được, nếu không cậu ta sẽ gãi đến chết mới thôi”, bác sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng đáp.
“Vậy có cứu được không?”, cô gái hỏi.
“Tạm thời không chết được, chắc qua hai ngày nữa là không sao, nhưng hai ngày này sẽ rất khó chịu”, bác sĩ đáp.
Cô gái nghe thấy thế thì đùng đùng nổi giận, bước mấy bước tới, đạp cho thanh niên kia một cái rất mạnh.
Anh ta hét lên thảm thiết một cách yếu ớt.
“Vẫn chưa chết à?”, cô gái mắng.
“Công chúa, xin… xin lỗi, thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ, xin cô… hãy tha thứ…”, thanh niên yếu ớt nói.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng phải đã điều tra thần y Lâm kia chỉ là một thằng ở rể vô dụng sao? Một thằng ở rể vô dụng mà anh cũng không đối phó được à? Tôi nuôi loại vô tích sự như anh để làm gì chứ?”.
“Không phải… công chúa, thực ra là có chuyện ngoài ý muốn, bên cạnh thằng ở rể kia có cao nhân giúp đỡ… nên tôi… tôi mới…”, người thanh niên ấp úng.
“Cao nhân? Cao nhân gì? Nói cho cùng vẫn là anh vô tích sự!”.
Cô gái đạp một cái, người thanh niên ngã lăn ra đất, động đến vết thương trên người, khiến anh ta đau đến mức kêu lên oai oái.
“Khiêng thằng vô dụng này đi, cứu được thì chữa, không cứu được thì tìm đại cái hố mà chôn cho xong”, cô gái tức giận nói, rồi xoay người bước vào tòa nhà.
Nhân viên y tế vội vàng khiêng người thanh niên đi.
Nhưng cô gái còn chưa vào trong tòa nhà, thì tên vệ sĩ lúc trước lại chạy tới.
“Lại làm sao nữa?”, cô gái đang điên tiết, giọng nói cũng vô cùng cáu kỉnh.
“Cô chủ, Lâm Chính đến”.
“Lâm Chính? Thằng vô dụng kia mà dám đến chỗ tôi sao? Anh ta chán sống chắc?”, cô gái kinh ngạc nói.
“Cô chủ, làm sao bây giờ?”.
“Anh ta đi mấy người?”.
“Một mình ạ”.
“Một mình? Thế thì anh sợ cái chó gì? Lập tức đưa anh ta vào đây cho tôi!”, cô gái tức giận nói, rồi đi vào trong tòa nhà.
Lâm Chính nhanh chóng được tên vệ sĩ kia đưa đến phòng làm việc của cô gái.
Cô gái biến sắc, trầm giọng nói: “Khiêng lại đây!”.
“Vâng, cô chủ”.
Người kia lập tức chạy đi.
Một lát sau, hai nhân viên y tế khiêng một thanh niên toàn thân đầy vết cào tới.
Cô gái kia thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Chuyện này là sao?”.
“Toàn thân cậu ta bỗng dưng ngứa ngáy, hơn nữa rất khó khống chế. Cậu ta gãi đến trầy da tróc thịt, mười ngón tay đều bị gãy móng. Chúng tôi tiêm rất nhiều thuốc an thần thì cậu ta mới dừng lại được, nếu không cậu ta sẽ gãi đến chết mới thôi”, bác sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng đáp.
“Vậy có cứu được không?”, cô gái hỏi.
“Tạm thời không chết được, chắc qua hai ngày nữa là không sao, nhưng hai ngày này sẽ rất khó chịu”, bác sĩ đáp.
Cô gái nghe thấy thế thì đùng đùng nổi giận, bước mấy bước tới, đạp cho thanh niên kia một cái rất mạnh.
Anh ta hét lên thảm thiết một cách yếu ớt.
“Vẫn chưa chết à?”, cô gái mắng.
“Công chúa, xin… xin lỗi, thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ, xin cô… hãy tha thứ…”, thanh niên yếu ớt nói.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng phải đã điều tra thần y Lâm kia chỉ là một thằng ở rể vô dụng sao? Một thằng ở rể vô dụng mà anh cũng không đối phó được à? Tôi nuôi loại vô tích sự như anh để làm gì chứ?”.
“Không phải… công chúa, thực ra là có chuyện ngoài ý muốn, bên cạnh thằng ở rể kia có cao nhân giúp đỡ… nên tôi… tôi mới…”, người thanh niên ấp úng.
“Cao nhân? Cao nhân gì? Nói cho cùng vẫn là anh vô tích sự!”.
Cô gái đạp một cái, người thanh niên ngã lăn ra đất, động đến vết thương trên người, khiến anh ta đau đến mức kêu lên oai oái.
“Khiêng thằng vô dụng này đi, cứu được thì chữa, không cứu được thì tìm đại cái hố mà chôn cho xong”, cô gái tức giận nói, rồi xoay người bước vào tòa nhà.
Nhân viên y tế vội vàng khiêng người thanh niên đi.
Nhưng cô gái còn chưa vào trong tòa nhà, thì tên vệ sĩ lúc trước lại chạy tới.
“Lại làm sao nữa?”, cô gái đang điên tiết, giọng nói cũng vô cùng cáu kỉnh.
“Cô chủ, Lâm Chính đến”.
“Lâm Chính? Thằng vô dụng kia mà dám đến chỗ tôi sao? Anh ta chán sống chắc?”, cô gái kinh ngạc nói.
“Cô chủ, làm sao bây giờ?”.
“Anh ta đi mấy người?”.
“Một mình ạ”.
“Một mình? Thế thì anh sợ cái chó gì? Lập tức đưa anh ta vào đây cho tôi!”, cô gái tức giận nói, rồi đi vào trong tòa nhà.
Lâm Chính nhanh chóng được tên vệ sĩ kia đưa đến phòng làm việc của cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.