Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1584
Bạch Long
20/04/2024
Một người bay ra khỏi cửa, đập mạnh xuống con đường cách đó không xa.
Hai người đang đi tới lập tức giật mình, nhìn sang người đó.
Đó là một đệ tử của đảo Vong Ưu. Lúc này anh ta đang bầm mắt tím mặt, miệng toàn máu, người ngã trên đất, ôm ngực không ngừng rên la.
Lúc này, vài đệ tử lao ra từ trong cánh cửa bên cạnh, vây xung quanh đệ tử đó.
“Sư đệ, sư đệ sao rồi?”.
“Sư đệ không sao chứ?”.
“Chết tiệt!”.
“Thật là quá đáng!”.
Mấy người nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận.
Trong cửa lại có vài người bước ra.
So với những người lúc trước, đám người này ăn mặc lộng lẫy, hơn nữa ai cũng kiêu ngạo, trên mặt hiện lên nụ cười.
Rất rõ ràng, hai nhóm người này không phải kẻ chung đường.
Tiểu Thúy biến sắc, đi tới mấy bước, khẽ giọng nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng đi vòng qua đi”.
“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi Tiểu Thúy.
Nhưng Tiểu Thúy lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, anh đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau đi…”.
“Đi? Không được, chuyện thú vị như vậy sao tôi phải đi?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Anh Lâm, anh chỉ là người ngoài đảo. Đây là chuyện trong đảo chúng tôi, anh không tiện ở lại đây…”, Tiểu Thúy sốt ruột.
“Chuyện trong đảo? Đó cũng là chuyện của các cô, không liên quan đến tôi. Tôi cũng không can thiệp, mà ở đây cũng không phải chỗ cấm vào, vì sao tôi không thể ở lại đây?”, Lâm Chính bật cười, nói.
“Ơ…”, Tiểu Thúy á khẩu.
Lúc này lại nghe một nam đệ tử dẫn đầu lên tiếng: “Đám đệ tử ngoại đảo các người toàn là một đám vô dụng, các người ở lại trên đảo chỉ lãng phía tài nguyên trên đảo. Tôi khuyên các người vẫn nên tìm ngày tốt xin đảo chủ rời khỏi đảo đi, sớm ngày cút khỏi đảo Vong Ưu chúng tôi đi!”.
“Anh… Trương Tử Tường! Anh ức hiếp người quá đáng!”, một đệ tử không nhịn được mắng.
“Ức hiếp người quá đáng? Vậy sao? Tôi chỉ đang chỉ dạy võ công cho các người, tiếc là đảo Vong Ưu chúng tôi truyền dạy võ học thượng thừa cho các người, các người lại không học được, còn trách ai?”, người tên Trương Tử Tường kia lắc đầu nói.
“Anh… chúng tôi mới vừa vào đảo bao lâu? Học võ bao lâu? Sao có thể bì được với anh?”.
“Kẻ thua luôn có lý do này lý do kia”.
“Khốn nạn, các người sẽ không có kết cục tốt, chúng tôi nhất định sẽ trả thù!”, đệ tử kia lại chửi mắng.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, một gã đàn ông vóc dáng to cao ở bên cạnh Trương Tử Tường đã lao lên.
Gã tiến tới mấy bước, giống như một con bò điên tông vào mấy người họ, kéo đệ tử kia về phía trước.
Đệ tử kia há miệng, đang định nói gì đó thì thấy người đàn ông cao to đưa tay bóp cổ anh ta, sau đó dùng sức xách anh ta lên.
“Ư… A… A… A…”.
Đệ tự kia ôm cổ, hô hấp khó khăn.
“Anh làm gì vậy?”.
Hai người đang đi tới lập tức giật mình, nhìn sang người đó.
Đó là một đệ tử của đảo Vong Ưu. Lúc này anh ta đang bầm mắt tím mặt, miệng toàn máu, người ngã trên đất, ôm ngực không ngừng rên la.
Lúc này, vài đệ tử lao ra từ trong cánh cửa bên cạnh, vây xung quanh đệ tử đó.
“Sư đệ, sư đệ sao rồi?”.
“Sư đệ không sao chứ?”.
“Chết tiệt!”.
“Thật là quá đáng!”.
Mấy người nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận.
Trong cửa lại có vài người bước ra.
So với những người lúc trước, đám người này ăn mặc lộng lẫy, hơn nữa ai cũng kiêu ngạo, trên mặt hiện lên nụ cười.
Rất rõ ràng, hai nhóm người này không phải kẻ chung đường.
Tiểu Thúy biến sắc, đi tới mấy bước, khẽ giọng nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, chúng ta mau chóng đi vòng qua đi”.
“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu hỏi Tiểu Thúy.
Nhưng Tiểu Thúy lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, anh đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau đi…”.
“Đi? Không được, chuyện thú vị như vậy sao tôi phải đi?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Anh Lâm, anh chỉ là người ngoài đảo. Đây là chuyện trong đảo chúng tôi, anh không tiện ở lại đây…”, Tiểu Thúy sốt ruột.
“Chuyện trong đảo? Đó cũng là chuyện của các cô, không liên quan đến tôi. Tôi cũng không can thiệp, mà ở đây cũng không phải chỗ cấm vào, vì sao tôi không thể ở lại đây?”, Lâm Chính bật cười, nói.
“Ơ…”, Tiểu Thúy á khẩu.
Lúc này lại nghe một nam đệ tử dẫn đầu lên tiếng: “Đám đệ tử ngoại đảo các người toàn là một đám vô dụng, các người ở lại trên đảo chỉ lãng phía tài nguyên trên đảo. Tôi khuyên các người vẫn nên tìm ngày tốt xin đảo chủ rời khỏi đảo đi, sớm ngày cút khỏi đảo Vong Ưu chúng tôi đi!”.
“Anh… Trương Tử Tường! Anh ức hiếp người quá đáng!”, một đệ tử không nhịn được mắng.
“Ức hiếp người quá đáng? Vậy sao? Tôi chỉ đang chỉ dạy võ công cho các người, tiếc là đảo Vong Ưu chúng tôi truyền dạy võ học thượng thừa cho các người, các người lại không học được, còn trách ai?”, người tên Trương Tử Tường kia lắc đầu nói.
“Anh… chúng tôi mới vừa vào đảo bao lâu? Học võ bao lâu? Sao có thể bì được với anh?”.
“Kẻ thua luôn có lý do này lý do kia”.
“Khốn nạn, các người sẽ không có kết cục tốt, chúng tôi nhất định sẽ trả thù!”, đệ tử kia lại chửi mắng.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, một gã đàn ông vóc dáng to cao ở bên cạnh Trương Tử Tường đã lao lên.
Gã tiến tới mấy bước, giống như một con bò điên tông vào mấy người họ, kéo đệ tử kia về phía trước.
Đệ tử kia há miệng, đang định nói gì đó thì thấy người đàn ông cao to đưa tay bóp cổ anh ta, sau đó dùng sức xách anh ta lên.
“Ư… A… A… A…”.
Đệ tự kia ôm cổ, hô hấp khó khăn.
“Anh làm gì vậy?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.