Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1615
Bạch Long
20/04/2024
“Trương Tử Tường, anh định làm gì?”, Diên Nữ nhíu mày, không nhịn được hỏi.
“Làm gì? Ha, chỗ ngồi của Trường Phong sư huynh vẫn còn rất nhiều rác, cô mau qua đó quét dọn đi, có nghe thấy không?”, Trương Tử Tường lạnh lùng nói.
“Cái gì?”, hơi thở Diên Nữ run lên, nhìn sang Huyết Trường Phong, thấy Huyết Trường Phong đang yên tĩnh nhìn mình.
Diên Nữ giật mình, mấp máy môi, vô cùng do dự.
“Sao? Không đi? Nếu Trường Phong sư huynh nổi giận, cô biết sẽ có hậu quả gì không?”, Trương Tử Tường nheo mắt cười nói.
Diên Nữ do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy chổi của mình đi về phía Huyết Trường Phong.
Nhưng đến chỗ ngồi của Huyết Trường Phong lại thấy mặt đất rất sạch sẽ, không có chút rác nào.
Diên Nữ do dự một lúc, vẫn cầm chổi đi tới tùy tiện quét vài cái, sau đó quay người đi.
“Đứng lại!”.
Lúc đó, một cô gái ở bên cạnh Huyết Trường Phong mỉm cười quát lên.
Diên Nữ ngẩn ra, quay đầu nhìn cô gái đó, nhỏ giọng hỏi: “Đào sư tỷ… còn chuyện gì sao?”.
“Cô quét kiểu gì vậy? Vẫn chưa sạch kìa! Mau qua đây quét lại!”, Đào sư tỷ quát lên.
“Trên mặt đất đã rất sạch rồi…”, Diên Nữ âm thầm nhíu mày.
Đào sư tỷ kia lại nhổ nước bọt lên mặt đất, cười hì hì nói: “Bây giờ thì hết sạch rồi… không phải sao?”.
Tay Diên Nữ siết chặt cây chổi, nhưng vẫn đi tới, quét vài cái.
“Ái chà, cô cầm chổi càng quét càng bẩn, chẳng lẽ là nước bọt nên quét không sạch? Vậy phải làm sao đây?”, Đào sư tỷ ra vẻ kinh ngạc nói.
“Sư tỷ, tôi đi lấy cây lau nhà”, Diên Nữ định quay người đi.
Nhưng cô ta vừa đi, một đệ tử khác lại ngăn ở trước mặt cô ta.
“Sư huynh, anh…”.
“Không cần lấy cây lau nhà, dùng tay lau đi”, người đàn ông đó cười nói.
“Cái…”.
“Sao? Chẳng lẽ tay cô còn phải nâng niu, không nỡ dùng để lau?”, người đàn ông kia sầm mặt.
“Mau quỳ xuống dùng tay lau sạch cho tôi!”, Đào sư tỷ cũng quát lên.
Diên Nữ không làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn ngồi xổm xuống. Cô ta thở ra một hơi, xé ống tay áo xuống, năm ngón tay nắm chặt tay áo lau nước bọt trên nền đất.
Nhưng sau đó…
“Phụt!”.
“Phụt!”.
“Phụt!”.
…
Các đệ tử sau lưng Huyết Trường Phong đều nhổ nước bọt xuống đất.
Không lâu sau, trên mặt đất toàn là nước bọt.
Diên Nữ ngẩn ra.
“Lau sạch cho tôi!”.
Đào sư tỷ cười khẽ, nói.
“Các người… khinh người quá đáng!”.
Diên Nữ nổi giận, đứng bật dậy.
“Làm gì? Ha, chỗ ngồi của Trường Phong sư huynh vẫn còn rất nhiều rác, cô mau qua đó quét dọn đi, có nghe thấy không?”, Trương Tử Tường lạnh lùng nói.
“Cái gì?”, hơi thở Diên Nữ run lên, nhìn sang Huyết Trường Phong, thấy Huyết Trường Phong đang yên tĩnh nhìn mình.
Diên Nữ giật mình, mấp máy môi, vô cùng do dự.
“Sao? Không đi? Nếu Trường Phong sư huynh nổi giận, cô biết sẽ có hậu quả gì không?”, Trương Tử Tường nheo mắt cười nói.
Diên Nữ do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy chổi của mình đi về phía Huyết Trường Phong.
Nhưng đến chỗ ngồi của Huyết Trường Phong lại thấy mặt đất rất sạch sẽ, không có chút rác nào.
Diên Nữ do dự một lúc, vẫn cầm chổi đi tới tùy tiện quét vài cái, sau đó quay người đi.
“Đứng lại!”.
Lúc đó, một cô gái ở bên cạnh Huyết Trường Phong mỉm cười quát lên.
Diên Nữ ngẩn ra, quay đầu nhìn cô gái đó, nhỏ giọng hỏi: “Đào sư tỷ… còn chuyện gì sao?”.
“Cô quét kiểu gì vậy? Vẫn chưa sạch kìa! Mau qua đây quét lại!”, Đào sư tỷ quát lên.
“Trên mặt đất đã rất sạch rồi…”, Diên Nữ âm thầm nhíu mày.
Đào sư tỷ kia lại nhổ nước bọt lên mặt đất, cười hì hì nói: “Bây giờ thì hết sạch rồi… không phải sao?”.
Tay Diên Nữ siết chặt cây chổi, nhưng vẫn đi tới, quét vài cái.
“Ái chà, cô cầm chổi càng quét càng bẩn, chẳng lẽ là nước bọt nên quét không sạch? Vậy phải làm sao đây?”, Đào sư tỷ ra vẻ kinh ngạc nói.
“Sư tỷ, tôi đi lấy cây lau nhà”, Diên Nữ định quay người đi.
Nhưng cô ta vừa đi, một đệ tử khác lại ngăn ở trước mặt cô ta.
“Sư huynh, anh…”.
“Không cần lấy cây lau nhà, dùng tay lau đi”, người đàn ông đó cười nói.
“Cái…”.
“Sao? Chẳng lẽ tay cô còn phải nâng niu, không nỡ dùng để lau?”, người đàn ông kia sầm mặt.
“Mau quỳ xuống dùng tay lau sạch cho tôi!”, Đào sư tỷ cũng quát lên.
Diên Nữ không làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn ngồi xổm xuống. Cô ta thở ra một hơi, xé ống tay áo xuống, năm ngón tay nắm chặt tay áo lau nước bọt trên nền đất.
Nhưng sau đó…
“Phụt!”.
“Phụt!”.
“Phụt!”.
…
Các đệ tử sau lưng Huyết Trường Phong đều nhổ nước bọt xuống đất.
Không lâu sau, trên mặt đất toàn là nước bọt.
Diên Nữ ngẩn ra.
“Lau sạch cho tôi!”.
Đào sư tỷ cười khẽ, nói.
“Các người… khinh người quá đáng!”.
Diên Nữ nổi giận, đứng bật dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.