Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1642
Bạch Long
20/04/2024
Huyết Trường Phong lập tức ôm lấy Mai Phượng Yến lùi lại.
Hai người lăn một vòng dưới đất, mặt mũi nhếch nhác.
Huyết Trường Phong có chút choáng váng, khó khăn lắm mới đứng dậy được, thì phát hiện kiếm của mình đã rơi xuống đất.
Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi.
Cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Lâm Chính đáng sợ đến mức nào.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, tiến về phía hắn.
Sắc mặt Huyết Trường Phong lạnh lẽo âm trầm, chộp lấy thanh trường kiếm đang cắm dưới đất trước mặt mình, cắn răng định đánh tiếp.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
“Dừng tay!”.
Nghe thấy tiếng quát này, hai người không khỏi sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện ra là đảo chủ.
“Có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thực lực của Lâm thiên kiêu không có gì phải bàn cãi, trên dưới đảo Vong Ưu tôi đều vô cùng khâm phục. Tôi nghĩ trận đấu này đến đây thôi, không cần phải đánh nữa đâu”, đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười nói.
Các trưởng lão nghe thấy thế cũng phụ họa.
“Đúng đúng đúng, không cần đánh nữa đâu, dừng ở đây thôi”.
“Lâm thiên kiêu, chúng tôi đã chuẩn bị thuyền rời đảo rồi, tiệc rượu cũng đã sẵn sàng. Nếu cậu muốn đi thì có thể đi ngay bây giờ. Nếu cậu muốn ở lại thì chúng tôi sẽ lập tức bày tiệc, đừng đánh nữa kẻo tổn thương hòa khí”.
“Phải phải phải…”
Đám trưởng lão nặn ra nụ cười, nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ.
Anh ngoảnh sang nhìn Huyết Trường Phong, mỉm cười nói: “Huyết Trường Phong, anh nghe thấy chưa? Bọn họ đang cầu xin cho anh đấy”.
Huyết Trường Phong nghe thấy thế, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra được đảo chủ đảo Vong Ưu và các trưởng lão có ý gì sao? Rõ ràng là sợ hắn bị thua, làm mất Thiên Kiêu Lệnh.
Hắn chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy!
“Huyết Trường Phong tôi cần người khác cầu xin cho sao? Lâm Chính, hôm nay tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!”.
Huyết Trường Phong nghiến răng, gầm lên một tiếng, rồi rút kiếm xông tới.
“Trường Phong!”.
“Dừng tay! Quay lại ngay!”.
Đám đảo chủ đảo Vong Ưu vô cùng lo lắng.
Nhưng… đã không còn kịp nữa…
Trường kiếm của Huyết Trường Phong tỏa ra kiếm khí lạnh lẽo vô tận, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn không vội vã, bình thản tiếp chiêu.
Hai người lăn một vòng dưới đất, mặt mũi nhếch nhác.
Huyết Trường Phong có chút choáng váng, khó khăn lắm mới đứng dậy được, thì phát hiện kiếm của mình đã rơi xuống đất.
Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi.
Cuối cùng hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Lâm Chính đáng sợ đến mức nào.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, tiến về phía hắn.
Sắc mặt Huyết Trường Phong lạnh lẽo âm trầm, chộp lấy thanh trường kiếm đang cắm dưới đất trước mặt mình, cắn răng định đánh tiếp.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
“Dừng tay!”.
Nghe thấy tiếng quát này, hai người không khỏi sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện ra là đảo chủ.
“Có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thực lực của Lâm thiên kiêu không có gì phải bàn cãi, trên dưới đảo Vong Ưu tôi đều vô cùng khâm phục. Tôi nghĩ trận đấu này đến đây thôi, không cần phải đánh nữa đâu”, đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười nói.
Các trưởng lão nghe thấy thế cũng phụ họa.
“Đúng đúng đúng, không cần đánh nữa đâu, dừng ở đây thôi”.
“Lâm thiên kiêu, chúng tôi đã chuẩn bị thuyền rời đảo rồi, tiệc rượu cũng đã sẵn sàng. Nếu cậu muốn đi thì có thể đi ngay bây giờ. Nếu cậu muốn ở lại thì chúng tôi sẽ lập tức bày tiệc, đừng đánh nữa kẻo tổn thương hòa khí”.
“Phải phải phải…”
Đám trưởng lão nặn ra nụ cười, nói.
Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ.
Anh ngoảnh sang nhìn Huyết Trường Phong, mỉm cười nói: “Huyết Trường Phong, anh nghe thấy chưa? Bọn họ đang cầu xin cho anh đấy”.
Huyết Trường Phong nghe thấy thế, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Chẳng lẽ hắn không nhìn ra được đảo chủ đảo Vong Ưu và các trưởng lão có ý gì sao? Rõ ràng là sợ hắn bị thua, làm mất Thiên Kiêu Lệnh.
Hắn chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy!
“Huyết Trường Phong tôi cần người khác cầu xin cho sao? Lâm Chính, hôm nay tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!”.
Huyết Trường Phong nghiến răng, gầm lên một tiếng, rồi rút kiếm xông tới.
“Trường Phong!”.
“Dừng tay! Quay lại ngay!”.
Đám đảo chủ đảo Vong Ưu vô cùng lo lắng.
Nhưng… đã không còn kịp nữa…
Trường kiếm của Huyết Trường Phong tỏa ra kiếm khí lạnh lẽo vô tận, đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hoảng loạn không vội vã, bình thản tiếp chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.