Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1651
Bạch Long
20/04/2024
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi những người đó: “Tôi hỏi mọi người, mọi người có đồng ý gia nhập Huyền Y Phái chúng tôi, theo tôi tu luyện học tập không?”.
“Đồng ý! Chúng tôi đồng ý!”.
“Chỉ cần thần y Lâm có thể đưa chúng tôi đi, muốn chúng tôi gia nhập tông phái gì, chúng tôi cũng đồng ý!”.
Các đệ tử ngoại đảo vội vàng hô lên.
“Huyết trưởng lão, ông đã nghe thấy chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu…”.
Các trưởng lão tức đến mức không nói nên lời.
Đảo chủ đảo Vong Ưu đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, xem ra hôm nay cậu đã quyết tâm phải chia rẽ đảo Vong Ưu chúng tôi”.
“Những chuyện này không phải là do ông ép sao? Tôi muốn đi, ông không cho, nếu đã như vậy, tôi cần gì phải khách sáo với ông?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Anh không phải cây bông mềm, không có chuyện để người ta ức hiếp mà không trả đòn.
Huống hồ, anh vốn không đặt đảo Vong Ưu vào trong mắt.
Lương Huyền Mi lại sốt sắng, sắc mặt trắng bệch, khẽ giọng nói: “Lâm Chính, dừng ở đây được rồi. Dù sao ở đây cũng là đảo Vong Ưu, nếu đảo chủ thật sự muốn sử dụng sức mạnh của toàn đảo đối phó chúng ta… e rằng chúng ta khó mà đối phó được…”.
“Vậy ý cô là sao?”.
“Thiên Kiêu Lệnh không lấy cũng được, còn những đệ tử này… chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ, không cần quan tâm đến bọn họ! Đệ tử ngoại đảo đều không học được bản lĩnh gì ở trên đảo, nếu ra tay, chỉ dựa vào bọn họ thì không đủ để giúp chúng ta đối phó với kẻ mạnh trên đảo, đến lúc đó chúng ta rơi vào vòng vây thì khó mà thoát thân… vẫn nên rời khỏi đảo sớm thôi…”, Lương Huyền Mi khẽ giọng nói.
Lâm Chính nghe vậy âm thầm lắc đầu.
“Huyền Mi, mặc dù tôi và cô gần như chưa hề tiếp xúc, nhưng tôi hiểu được. Cô sinh tồn ở trên đảo nhiều năm, chắc chắn suy nghĩ của cô đều lấy hoàn cảnh nơi này làm chuẩn mực. Chuyện này không sai, nhưng tôi phải nói với cô, những gì cô thấy vẫn còn quá nông cạn. Chuyện hôm nay nhất định sẽ đồn ra ngoài, nếu cô thật sự muốn bảo vệ mẹ nuôi, muốn bảo vệ người thân bên cạnh thì không thể ích kỉ như vậy, không được sợ hãi như vậy! Có đôi khi, khó khăn trước mắt chúng ta không đáng sợ như trong tưởng tượng. Hơn nữa, cô cũng không yếu đuối như cô nghĩ, cô hiểu không?”.
Lương Huyền Mi nghe vậy, đứng sững tại chỗ.
Một lúc sau, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không… hiểu lắm…”.
“Được, tôi nói một câu đơn giản, đó là người của đảo Vong Ưu không thể làm gì được anh trai nuôi của cô là tôi, lần này cô hiểu chưa?”.
“Vậy… được, Lâm Chính…”, Lương Huyền Mi muốn nói lại thôi.
Nhưng đảo chủ đảo Vong Ưu không muốn nhiều lời với Lâm Chính nữa.
Ông ta phất tay, khẽ giọng quát: “Tất cả nghe lệnh!”.
“Có đệ tử!”.
Bốn phương tám hướng trong ngoài võ trường, vô số người của đảo Vong Ưu đồng thanh hô to.
“Đồng ý! Chúng tôi đồng ý!”.
“Chỉ cần thần y Lâm có thể đưa chúng tôi đi, muốn chúng tôi gia nhập tông phái gì, chúng tôi cũng đồng ý!”.
Các đệ tử ngoại đảo vội vàng hô lên.
“Huyết trưởng lão, ông đã nghe thấy chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu…”.
Các trưởng lão tức đến mức không nói nên lời.
Đảo chủ đảo Vong Ưu đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, xem ra hôm nay cậu đã quyết tâm phải chia rẽ đảo Vong Ưu chúng tôi”.
“Những chuyện này không phải là do ông ép sao? Tôi muốn đi, ông không cho, nếu đã như vậy, tôi cần gì phải khách sáo với ông?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Anh không phải cây bông mềm, không có chuyện để người ta ức hiếp mà không trả đòn.
Huống hồ, anh vốn không đặt đảo Vong Ưu vào trong mắt.
Lương Huyền Mi lại sốt sắng, sắc mặt trắng bệch, khẽ giọng nói: “Lâm Chính, dừng ở đây được rồi. Dù sao ở đây cũng là đảo Vong Ưu, nếu đảo chủ thật sự muốn sử dụng sức mạnh của toàn đảo đối phó chúng ta… e rằng chúng ta khó mà đối phó được…”.
“Vậy ý cô là sao?”.
“Thiên Kiêu Lệnh không lấy cũng được, còn những đệ tử này… chúng ta không có quan hệ gì với bọn họ, không cần quan tâm đến bọn họ! Đệ tử ngoại đảo đều không học được bản lĩnh gì ở trên đảo, nếu ra tay, chỉ dựa vào bọn họ thì không đủ để giúp chúng ta đối phó với kẻ mạnh trên đảo, đến lúc đó chúng ta rơi vào vòng vây thì khó mà thoát thân… vẫn nên rời khỏi đảo sớm thôi…”, Lương Huyền Mi khẽ giọng nói.
Lâm Chính nghe vậy âm thầm lắc đầu.
“Huyền Mi, mặc dù tôi và cô gần như chưa hề tiếp xúc, nhưng tôi hiểu được. Cô sinh tồn ở trên đảo nhiều năm, chắc chắn suy nghĩ của cô đều lấy hoàn cảnh nơi này làm chuẩn mực. Chuyện này không sai, nhưng tôi phải nói với cô, những gì cô thấy vẫn còn quá nông cạn. Chuyện hôm nay nhất định sẽ đồn ra ngoài, nếu cô thật sự muốn bảo vệ mẹ nuôi, muốn bảo vệ người thân bên cạnh thì không thể ích kỉ như vậy, không được sợ hãi như vậy! Có đôi khi, khó khăn trước mắt chúng ta không đáng sợ như trong tưởng tượng. Hơn nữa, cô cũng không yếu đuối như cô nghĩ, cô hiểu không?”.
Lương Huyền Mi nghe vậy, đứng sững tại chỗ.
Một lúc sau, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không… hiểu lắm…”.
“Được, tôi nói một câu đơn giản, đó là người của đảo Vong Ưu không thể làm gì được anh trai nuôi của cô là tôi, lần này cô hiểu chưa?”.
“Vậy… được, Lâm Chính…”, Lương Huyền Mi muốn nói lại thôi.
Nhưng đảo chủ đảo Vong Ưu không muốn nhiều lời với Lâm Chính nữa.
Ông ta phất tay, khẽ giọng quát: “Tất cả nghe lệnh!”.
“Có đệ tử!”.
Bốn phương tám hướng trong ngoài võ trường, vô số người của đảo Vong Ưu đồng thanh hô to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.