Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1685
Bạch Long
20/04/2024
Tô Quảng nghe thấy thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hiểu ra.
“Tinh Vũ, hóa ra bà có ý định như vậy… Bà đúng là thông minh!”.
“Tất nhiên rồi, tưởng tôi là ông chắc? Ngu ngốc!”, Trương Tinh Vũ đắc ý cười đáp.
Hai người họ đứng trước phòng làm việc của Tô Nhu, nhỏ giọng nói gì đó.
Lâm Chính đứng ở cửa, sắc mặt rất bối rối.
Nếu bảo ngủ sô pha thì chắc chắn là anh không chịu, không được thì về Dương Hoa vậy.
Anh đến đây không phải để bị sỉ nhục.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng Lâm Chính vang lên tiếng cười đùa cợt mỉa mai.
“Sao vậy? Ngủ ở sô pha không thoải mái sao?”.
Lâm Chính ngoảnh lại, thấy Cao Lam đang nhìn mình.
Anh ta nở nụ cười kỳ quái, ánh mắt nhìn anh đầy khinh miệt và cười nhạo, không còn vẻ ung dung nho nhã như trước nữa.
Lâm Chính thấy thế, sắc mặt sầm xuống.
“Vừa nãy anh vẫn luôn diễn kịch sao?”.
“Diễn kịch?”, Cao Lam mỉm cười: “Trên đời này ai mà chẳng đang diễn kịch? Phơi bày cho người ta thấy sự giả dối của mình, còn sự chân thực thì giấu nhẹm đi. Không ai có thể nhìn thấy, trừ khi bản thân cố ý để lộ ra…”
“Nhưng hình như anh đang cố ý thể hiện sự chân thực cho tôi thấy?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Sở dĩ tôi cho anh thấy là muốn để anh biết mình đáng thương đến mức nào thôi”, Cao Lam cười đáp.
“Đáng thương?”.
“Lâm Chính, tôi đã biết chuyện của anh từ lâu, anh chỉ là một thằng ở rể vô dụng, nếu không phải ông nội quá cố của Tiểu Nhu cưỡng ép yêu cầu, thì anh làm gì có tư cách kết hôn với Tiểu Nhu. Anh nên cảm thấy may mắn, tuy anh chưa từng chạm vào Tiểu Nhu, nhưng có thể làm chồng cậu ấy thì đã là may mắn rồi, anh nên biết đủ…”
“Vậy ý của anh là…”
“Tôi không có ý gì khác, nhìn thái độ Trương Tinh Vũ đối xử với anh, thì chuyện anh ly hôn với Tiểu Nhu đã chắc như đinh đóng cột. Nếu đã chắc chắn ly hôn, thì tôi cần gì phải đối phó với anh cho rách việc ra? Anh không có tư cách làm đối thủ của tôi!”, Cao Lam nheo mắt cười nói.
Đây chính là sự kiêu ngạo của anh ta.
“Thế à…”, Lâm Chính không thèm để bụng.
“Không thì sao chứ? Lâm Chính, anh không có tư cách làm đối thủ của tôi, người thực sự có tư cách đó chỉ có thần y Lâm ở Giang Thành. Đáng tiếc là thái độ của thần y Lâm đối với Tiểu Nhu khiến ai nấy đều biết anh ta thích Tiểu Nhu, nhưng lâu như vậy mà chẳng thấy thần y Lâm tiếp tục có động thái gì. Nếu vậy thì chỉ đành để tôi hớt tay trên vậy”, Cao Lam ngồi xuống sô pha, vắt chéo hai chân, nói.
“Nói vậy là lần này anh đến để cưới Tiểu Nhu?”, Lâm Chính hỏi.
“Cưới?”, Cao Lam hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Anh đang nói đùa gì vậy? Lấy Tô Nhu? Cậu ta có tư cách làm dâu nhà họ Cao tôi sao? Đừng đùa chứ, tôi phải thừa nhận Tô Nhu rất xinh đẹp, nếu không tôi cũng không quan tâm để ý đến cậu ta như vậy. Nhưng nhà họ Tô còn lâu mới đủ tư cách để liên hôn với nhà họ Cao. Tôi đến đây chỉ là muốn trêu đùa Tô Nhu, hoàn thành giấc mơ hồi đại học mà thôi. Cưới cậu ta? Sao có thể chứ? Cho dù tôi đồng ý thì gia tộc của tôi cũng sẽ không đồng ý. Huống hồ loại đàn bà thấp kém như vậy không có tư cách làm vợ của Cao Lam tôi!”.
Cao Lam nhòm ngó Tô Nhu từ hồi đại học, anh ta vốn đã định ra tay từ lúc đó, nhưng do nguyên nhân gia tộc, nên anh ta bất đắc dĩ phải rời đi sớm.
“Tinh Vũ, hóa ra bà có ý định như vậy… Bà đúng là thông minh!”.
“Tất nhiên rồi, tưởng tôi là ông chắc? Ngu ngốc!”, Trương Tinh Vũ đắc ý cười đáp.
Hai người họ đứng trước phòng làm việc của Tô Nhu, nhỏ giọng nói gì đó.
Lâm Chính đứng ở cửa, sắc mặt rất bối rối.
Nếu bảo ngủ sô pha thì chắc chắn là anh không chịu, không được thì về Dương Hoa vậy.
Anh đến đây không phải để bị sỉ nhục.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng Lâm Chính vang lên tiếng cười đùa cợt mỉa mai.
“Sao vậy? Ngủ ở sô pha không thoải mái sao?”.
Lâm Chính ngoảnh lại, thấy Cao Lam đang nhìn mình.
Anh ta nở nụ cười kỳ quái, ánh mắt nhìn anh đầy khinh miệt và cười nhạo, không còn vẻ ung dung nho nhã như trước nữa.
Lâm Chính thấy thế, sắc mặt sầm xuống.
“Vừa nãy anh vẫn luôn diễn kịch sao?”.
“Diễn kịch?”, Cao Lam mỉm cười: “Trên đời này ai mà chẳng đang diễn kịch? Phơi bày cho người ta thấy sự giả dối của mình, còn sự chân thực thì giấu nhẹm đi. Không ai có thể nhìn thấy, trừ khi bản thân cố ý để lộ ra…”
“Nhưng hình như anh đang cố ý thể hiện sự chân thực cho tôi thấy?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Sở dĩ tôi cho anh thấy là muốn để anh biết mình đáng thương đến mức nào thôi”, Cao Lam cười đáp.
“Đáng thương?”.
“Lâm Chính, tôi đã biết chuyện của anh từ lâu, anh chỉ là một thằng ở rể vô dụng, nếu không phải ông nội quá cố của Tiểu Nhu cưỡng ép yêu cầu, thì anh làm gì có tư cách kết hôn với Tiểu Nhu. Anh nên cảm thấy may mắn, tuy anh chưa từng chạm vào Tiểu Nhu, nhưng có thể làm chồng cậu ấy thì đã là may mắn rồi, anh nên biết đủ…”
“Vậy ý của anh là…”
“Tôi không có ý gì khác, nhìn thái độ Trương Tinh Vũ đối xử với anh, thì chuyện anh ly hôn với Tiểu Nhu đã chắc như đinh đóng cột. Nếu đã chắc chắn ly hôn, thì tôi cần gì phải đối phó với anh cho rách việc ra? Anh không có tư cách làm đối thủ của tôi!”, Cao Lam nheo mắt cười nói.
Đây chính là sự kiêu ngạo của anh ta.
“Thế à…”, Lâm Chính không thèm để bụng.
“Không thì sao chứ? Lâm Chính, anh không có tư cách làm đối thủ của tôi, người thực sự có tư cách đó chỉ có thần y Lâm ở Giang Thành. Đáng tiếc là thái độ của thần y Lâm đối với Tiểu Nhu khiến ai nấy đều biết anh ta thích Tiểu Nhu, nhưng lâu như vậy mà chẳng thấy thần y Lâm tiếp tục có động thái gì. Nếu vậy thì chỉ đành để tôi hớt tay trên vậy”, Cao Lam ngồi xuống sô pha, vắt chéo hai chân, nói.
“Nói vậy là lần này anh đến để cưới Tiểu Nhu?”, Lâm Chính hỏi.
“Cưới?”, Cao Lam hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Anh đang nói đùa gì vậy? Lấy Tô Nhu? Cậu ta có tư cách làm dâu nhà họ Cao tôi sao? Đừng đùa chứ, tôi phải thừa nhận Tô Nhu rất xinh đẹp, nếu không tôi cũng không quan tâm để ý đến cậu ta như vậy. Nhưng nhà họ Tô còn lâu mới đủ tư cách để liên hôn với nhà họ Cao. Tôi đến đây chỉ là muốn trêu đùa Tô Nhu, hoàn thành giấc mơ hồi đại học mà thôi. Cưới cậu ta? Sao có thể chứ? Cho dù tôi đồng ý thì gia tộc của tôi cũng sẽ không đồng ý. Huống hồ loại đàn bà thấp kém như vậy không có tư cách làm vợ của Cao Lam tôi!”.
Cao Lam nhòm ngó Tô Nhu từ hồi đại học, anh ta vốn đã định ra tay từ lúc đó, nhưng do nguyên nhân gia tộc, nên anh ta bất đắc dĩ phải rời đi sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.