Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1692
Bạch Long
20/04/2024
Nhưng anh ta vừa đưa ra câu hỏi, bên kia điện thoại đã vang lên tiếng cúp máy tút tút.
“Cô Anna? Cô Anna!”.
Cao Lam vội hét lên hai tiếng, nhưng điện thoại đã cúp máy.
“Cao Lam, bạn của anh làm sao vậy?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
“Không rõ, có thể là có chuyện gì đó, tôi gọi hỏi xem sao”, Cao Lam lấy điện thoại ra gọi vào mấy số điện thoại.
Nhưng chỉ vang lên tiếng trả lời tự động.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận…”.
“Cái quái gì vậy chứ?”, Cao Lam không khỏi mắng một câu.
“Cao Lam, thật xin lỗi…”, Tô Nhu do dự một lúc, nhưng không biết nên nói gì.
Đáy mắt Cao Lam lóe lên vẻ tức giận.
Yêu cầu mà Anna đưa ra gần như đã tiết lộ tấm lòng của mình với Tô Nhu.
Nhưng con ả này lại không đả động gì?
Trong lòng anh ta rất không vui, nhưng trên mặt vẫn hòa nhã cười nói: “Tiểu Nhu, cậu đừng nói vậy, chuyện này đúng là do tôi quá đường đột. Cô Anna này biết tôi đến Giang Thành tìm cậu, nhưng cô ấy cũng biết tôi có tình cảm với cậu, nên mới nói ra lời như vậy. Mặc dù tôi rất mong chờ, nhưng nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy như thế không thích hợp lắm. Dù gì cậu cũng chưa ly hôn, vẫn còn là phụ nữ có chồng, nếu đi dạo xem phim với tôi, bị đồn ra ngoài, ít nhiều cũng sẽ bị bàn tán. Chuyện này là tôi không suy nghĩ chu đáo, tôi nên xin lỗi cậu, xin lỗi…”.
Nói đến đó, Cao Lam hơi khom mình trước Tô Nhu.
Tô Nhu ngạc nhiên, vội vàng xua tay, nói: “Cao Lam, cậu đừng như vậy… Tôi không có ý đó…”.
“Nói vậy là… cậu đồng ý rồi?”, Cao Lam sáng mắt lên, tràn đầy mong chờ, hỏi.
“Cũng… Cũng không phải…”, Tô Nhu cúi gằm mặt, lắc đầu.
Nụ cười của Cao Lam cứng đờ, nắm đấm lặng lẽ siết chặt, nhưng vẻ mặt vẫn chỉ đổi sang thất vọng. Anh ta thở dài, lên tiếng: “Được rồi Tô Nhu, tôi không ép cậu, tôi sẽ đợi cậu. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải cái này, mà là phải nghĩ cách liên hệ với bác sĩ Anna đến Giang Thành chữa trị cho bác cả của cậu. Cậu đợi một lát, lát nữa tôi sẽ đích thân gọi cho bác sĩ Anna, nhờ cô ấy đến đây”.
“Cao Lam, cảm ơn cậu!”, Tô Nhu cảm động nói.
“Cậu vẫn khách sáo với tôi làm gì?”, Cao Lam mỉm cười nói.
Điện thoại gọi đi, bên kia vẫn đang bận…
Cao Lam càng nghi hoặc.
Anh ta không hề biết lúc này Anna đang gọi cho Lâm Chính.
Vừa rồi Lâm Chính đi xuống lầu liếc nhìn màn hình gọi tới, vốn định cúp máy, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn bắt máy.
“Thầy, tôi muốn giải thích với thầy, tôi… tôi không biết đó là vợ của thầy!”, Anna kích động nói, nói năng hơi lộn xộn.
“Tôi không biết hóa ra cô lại có sở thích mai mối đấy”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thầy, tôi… không phải tôi muốn như vậy. Thật ra là gần đây Hiệp hội Y tế chúng tôi và Tập đoàn Cao Thị có hợp tác một dự án. Tập đoàn Cao Thị hứa hẹn sẽ quyên tặng cho Hiệp hội Y tế chúng tôi một lô thiết bị y tế trị giá một trăm triệu, cho nên tôi mới… mới giúp Cao Lam. Thầy, nếu tôi biết là thầy, tôi nhất định sẽ không nhận cuộc gọi đó, tôi thề…”, Anna muốn khóc, liên tục cầu xin.
“Vậy chẳng phải, nếu người phụ nữ đó không phải vợ tôi, chồng cô ấy cũng không phải tôi, cô sẽ giúp Cao Lam chiếm đoạt vợ người khác sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cô Anna? Cô Anna!”.
Cao Lam vội hét lên hai tiếng, nhưng điện thoại đã cúp máy.
“Cao Lam, bạn của anh làm sao vậy?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
“Không rõ, có thể là có chuyện gì đó, tôi gọi hỏi xem sao”, Cao Lam lấy điện thoại ra gọi vào mấy số điện thoại.
Nhưng chỉ vang lên tiếng trả lời tự động.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận…”.
“Cái quái gì vậy chứ?”, Cao Lam không khỏi mắng một câu.
“Cao Lam, thật xin lỗi…”, Tô Nhu do dự một lúc, nhưng không biết nên nói gì.
Đáy mắt Cao Lam lóe lên vẻ tức giận.
Yêu cầu mà Anna đưa ra gần như đã tiết lộ tấm lòng của mình với Tô Nhu.
Nhưng con ả này lại không đả động gì?
Trong lòng anh ta rất không vui, nhưng trên mặt vẫn hòa nhã cười nói: “Tiểu Nhu, cậu đừng nói vậy, chuyện này đúng là do tôi quá đường đột. Cô Anna này biết tôi đến Giang Thành tìm cậu, nhưng cô ấy cũng biết tôi có tình cảm với cậu, nên mới nói ra lời như vậy. Mặc dù tôi rất mong chờ, nhưng nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy như thế không thích hợp lắm. Dù gì cậu cũng chưa ly hôn, vẫn còn là phụ nữ có chồng, nếu đi dạo xem phim với tôi, bị đồn ra ngoài, ít nhiều cũng sẽ bị bàn tán. Chuyện này là tôi không suy nghĩ chu đáo, tôi nên xin lỗi cậu, xin lỗi…”.
Nói đến đó, Cao Lam hơi khom mình trước Tô Nhu.
Tô Nhu ngạc nhiên, vội vàng xua tay, nói: “Cao Lam, cậu đừng như vậy… Tôi không có ý đó…”.
“Nói vậy là… cậu đồng ý rồi?”, Cao Lam sáng mắt lên, tràn đầy mong chờ, hỏi.
“Cũng… Cũng không phải…”, Tô Nhu cúi gằm mặt, lắc đầu.
Nụ cười của Cao Lam cứng đờ, nắm đấm lặng lẽ siết chặt, nhưng vẻ mặt vẫn chỉ đổi sang thất vọng. Anh ta thở dài, lên tiếng: “Được rồi Tô Nhu, tôi không ép cậu, tôi sẽ đợi cậu. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải cái này, mà là phải nghĩ cách liên hệ với bác sĩ Anna đến Giang Thành chữa trị cho bác cả của cậu. Cậu đợi một lát, lát nữa tôi sẽ đích thân gọi cho bác sĩ Anna, nhờ cô ấy đến đây”.
“Cao Lam, cảm ơn cậu!”, Tô Nhu cảm động nói.
“Cậu vẫn khách sáo với tôi làm gì?”, Cao Lam mỉm cười nói.
Điện thoại gọi đi, bên kia vẫn đang bận…
Cao Lam càng nghi hoặc.
Anh ta không hề biết lúc này Anna đang gọi cho Lâm Chính.
Vừa rồi Lâm Chính đi xuống lầu liếc nhìn màn hình gọi tới, vốn định cúp máy, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn bắt máy.
“Thầy, tôi muốn giải thích với thầy, tôi… tôi không biết đó là vợ của thầy!”, Anna kích động nói, nói năng hơi lộn xộn.
“Tôi không biết hóa ra cô lại có sở thích mai mối đấy”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thầy, tôi… không phải tôi muốn như vậy. Thật ra là gần đây Hiệp hội Y tế chúng tôi và Tập đoàn Cao Thị có hợp tác một dự án. Tập đoàn Cao Thị hứa hẹn sẽ quyên tặng cho Hiệp hội Y tế chúng tôi một lô thiết bị y tế trị giá một trăm triệu, cho nên tôi mới… mới giúp Cao Lam. Thầy, nếu tôi biết là thầy, tôi nhất định sẽ không nhận cuộc gọi đó, tôi thề…”, Anna muốn khóc, liên tục cầu xin.
“Vậy chẳng phải, nếu người phụ nữ đó không phải vợ tôi, chồng cô ấy cũng không phải tôi, cô sẽ giúp Cao Lam chiếm đoạt vợ người khác sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.