Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1705
Bạch Long
20/04/2024
“Không sao, ông chuẩn bị xe cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự qua đó”.
“Được, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải gật đầu, sau đó định ra ngoài.
“Đợi chút!”, ngay khi đó Lâm Chính lại gọi ông ta lại.
“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì dặn dò sao?”.
“Chọn cho tôi một chiếc xe khiêm tốn một chút, Ferrari, Bentley gì đó đừng lấy”.
“Vậy thì Phaeton nhé”.
“Phaeton? Cũng đừng lấy, chọn một chiếc khoảng trăm nghìn tệ là được”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”.
Một khắc sau, Lâm Chính sửa soạn một chút, lái chiếc Lynk&Co đến đoàn phim.
Phân cảnh trong phim cũng có quay ở Giang Thành, đây là Tống Kinh thêm đất diễn cho Lâm Chính nên mới chọn, do đó cũng không tính là xa.
Lúc ra khỏi cửa, Mã Hải đưa cho Lâm Chính một chiếc mũ lưỡi trai, nói là Tống Kinh dặn dò làm vậy, mục đích là không muốn tiết lộ ra bên ngoài. Nếu để giới truyền thông biết Chủ tịch Lâm ra vào đoàn phim, có thể sẽ ảnh hưởng tới việc quảng bá sau này.
Khi anh lái xe tới ngã rẽ gần chỗ quay…
Két!
Một tiếng phanh gấp vang lên.
Lâm Chính ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, lại thấy một chiếc xe Ferrari đâm thẳng về phía anh…
Rầm!
Tiếng xe phanh gấp vang lên, bánh xe của Ferrari quét trên mặt đường tạo thành một dấu vết thật sâu, nhưng may là Lâm Chính thắng xe kịp thời, xe nhanh chóng dừng lại.
Nhưng Ferrari không kịp thời như vậy, bánh xe ma sát trên mặt đường mấy mét, sau đó đầu xe đâm thẳng vào giữa thân xe Lynk&Co.
Xe rung lên nhè nhẹ.
Cửa xe hơi lõm vào trong.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức bước xuống xe.
Cửa xe Ferrari mở ra, một nam và một nữ bước xuống xe.
Hai người đều vô cùng xinh đẹp sáng sủa, ăn mặc lộng lẫy, trên người toàn là hàng hiệu.
“Mẹ nó, đúng là xui xẻo!”.
Người đàn ông mắng chửi, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta chạy đến đầu xe, quan sát một lúc, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Mày là chủ xe hả?”.
“Phải”.
“Mày lái xe kiểu gì đấy? Có mắt không hả?”, người đàn ông lên tiếng chửi rủa.
“Con đường này hạn chế tốc độ 30km/h, hơn nữa tôi luôn đi làn đường của mình, còn các người lái ít nhất cũng 70, 80km/h, lại còn lấn làn. Nếu báo cảnh sát tới, có lẽ anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, sao anh lại trách tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mẹ nó, mày còn dám cãi? Không phải mày lái chậm rì thì sao tao đâm mày được? Mày biết tao đi xe gì không? Ferrari có thấy bao giờ chưa? Mày đền nổi không?”, người đàn ông chửi mắng.
“Bây giờ không phải đền nổi hay không, mà là ai đền!”.
“Được, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải gật đầu, sau đó định ra ngoài.
“Đợi chút!”, ngay khi đó Lâm Chính lại gọi ông ta lại.
“Chủ tịch Lâm còn chuyện gì dặn dò sao?”.
“Chọn cho tôi một chiếc xe khiêm tốn một chút, Ferrari, Bentley gì đó đừng lấy”.
“Vậy thì Phaeton nhé”.
“Phaeton? Cũng đừng lấy, chọn một chiếc khoảng trăm nghìn tệ là được”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”.
Một khắc sau, Lâm Chính sửa soạn một chút, lái chiếc Lynk&Co đến đoàn phim.
Phân cảnh trong phim cũng có quay ở Giang Thành, đây là Tống Kinh thêm đất diễn cho Lâm Chính nên mới chọn, do đó cũng không tính là xa.
Lúc ra khỏi cửa, Mã Hải đưa cho Lâm Chính một chiếc mũ lưỡi trai, nói là Tống Kinh dặn dò làm vậy, mục đích là không muốn tiết lộ ra bên ngoài. Nếu để giới truyền thông biết Chủ tịch Lâm ra vào đoàn phim, có thể sẽ ảnh hưởng tới việc quảng bá sau này.
Khi anh lái xe tới ngã rẽ gần chỗ quay…
Két!
Một tiếng phanh gấp vang lên.
Lâm Chính ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn, lại thấy một chiếc xe Ferrari đâm thẳng về phía anh…
Rầm!
Tiếng xe phanh gấp vang lên, bánh xe của Ferrari quét trên mặt đường tạo thành một dấu vết thật sâu, nhưng may là Lâm Chính thắng xe kịp thời, xe nhanh chóng dừng lại.
Nhưng Ferrari không kịp thời như vậy, bánh xe ma sát trên mặt đường mấy mét, sau đó đầu xe đâm thẳng vào giữa thân xe Lynk&Co.
Xe rung lên nhè nhẹ.
Cửa xe hơi lõm vào trong.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức bước xuống xe.
Cửa xe Ferrari mở ra, một nam và một nữ bước xuống xe.
Hai người đều vô cùng xinh đẹp sáng sủa, ăn mặc lộng lẫy, trên người toàn là hàng hiệu.
“Mẹ nó, đúng là xui xẻo!”.
Người đàn ông mắng chửi, sắc mặt vô cùng khó coi, anh ta chạy đến đầu xe, quan sát một lúc, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
“Mày là chủ xe hả?”.
“Phải”.
“Mày lái xe kiểu gì đấy? Có mắt không hả?”, người đàn ông lên tiếng chửi rủa.
“Con đường này hạn chế tốc độ 30km/h, hơn nữa tôi luôn đi làn đường của mình, còn các người lái ít nhất cũng 70, 80km/h, lại còn lấn làn. Nếu báo cảnh sát tới, có lẽ anh sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, sao anh lại trách tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mẹ nó, mày còn dám cãi? Không phải mày lái chậm rì thì sao tao đâm mày được? Mày biết tao đi xe gì không? Ferrari có thấy bao giờ chưa? Mày đền nổi không?”, người đàn ông chửi mắng.
“Bây giờ không phải đền nổi hay không, mà là ai đền!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.