Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1731
Bạch Long
20/04/2024
“Thế nào? Nhóc con, muốn so chiêu à?”, người đàn ông nheo mắt, khinh thường nói.
“Ha, anh Hào là quán quân tán thủ trong tỉnh, là vệ sĩ thân cận của tôi! Tôi nói cho anh biết, Lâm Chính, tốt nhất anh đừng tự chuốc lấy khổ! Nếu không, đợi lát nữa bị anh Hào đánh gãy tay chân thì chúng tôi không bồi thường cho anh đâu!”, Chu Viên Viên chống nạnh, kiêu ngạo cười nói.
“Ồ? Quán quân tán thủ của tỉnh? Thật là lợi hại!”.
“Không nhìn ra đấy!”.
“Quán quân tán thủ? Không phải một chọi mười đấy chứ?”.
“Cậu em rể của Tô Dư mà đọ sức với anh ta chắc anh ta đấm cho một cú là hôn mê ấy nhỉ?”.
Người xung quanh kinh ngạc kêu lên liên tục, bàn tán xôn xao.
Có người bắt đầu khuyên Lâm Chính.
“Nhóc con, mau chạy đi, đừng để bị người ta đánh chết”.
“Đúng đó nhóc con, mau chạy nhanh đi! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!”.
“Nếu còn không đi, e là cậu phải nằm trên cáng đến bệnh viện đấy!”.
Bọn họ không ngừng khuyên nhủ, nhất là ông chủ, chỉ muốn đuổi Lâm Chính đi. Nếu anh xảy ra chuyện ở chỗ này thì ông ta không làm ăn gì được.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đi về phía anh Hào kia.
“Chị họ tôi chịu ấm ức, sao tôi có thể đi được? Muốn tôi đi, trừ khi hai người qua đây xin lỗi, nếu không, hôm nay có thể các người sẽ phải nằm mà rời khỏi đây!”.
Lời này vừa dứt!
“Ha ha ha ha…”.
Xung quanh rộ lên tiếng cười to như tiếng sấm.
Đó là quán quân tán thủ đấy. Đâu phải người thường có thể đối phó được.
Nhìn Lâm Chính gầy gò lại mang dáng vẻ thư sinh, cơ bắp chẳng có là bao mà dám nói những lời như vậy với quán quân tán thủ?
Vậy khác gì làm trò? Đám đông ôm bụng cười. Còn có người không ngừng khuyên can Lâm Chính, nói anh đừng cố tình làm vậy nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn mặc kệ, anh bỏ ngoài tai hết.
“Đúng là tính trẻ con. Loại người này, hôm nay dù không chết thì sau này cũng không sống được lâu đâu”.
“Đúng vậy, đúng là không biết điều!”, có người chửi rủa.
“Tôi thấy mau gọi xe cứu thương đi, nếu không lát nữa lại không cứu kịp!”
Có người lắc đầu thở dài. Tô Dư lúc này đã tỉnh rượu, vội vàng kéo tay Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta đừng làm loạn nữa. Mau đi thôi. Nếu như đánh nhau với họ thì chúng ta chắc chắn sẽ chịu thiệt đấy”.
“Tô Dư, lúc nào mà tôi lại bị chịu thiệt rồi thế?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Nhưng mà…”
“Cô còn không biết năng lực của tôi sao? Một quán quân tán thủ mà lại làm khó được tôi hả? Huống hồ kẻ này dám đánh cô trước mặt tôi. Hôm nay tôi mà không giúp cô xả cơn tức này thì chẳng phải sẽ khiến cô khinh thường tôi?”, Lâm Chính nói bằng vẻ thản nhiên, sau đó anh rảo bước đi về phía anh Hào.
Cậu ta dám khinh thường quán quân tán thủ? Điên rồi chắc?
“Lâm Chính!”, Tô Dư cuống quýt. Thế nhưng cô ta không thể nào ngăn anh lại được.
Âm thanh xì xầm của đám đông nhỏ dần. Tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Ha, anh Hào là quán quân tán thủ trong tỉnh, là vệ sĩ thân cận của tôi! Tôi nói cho anh biết, Lâm Chính, tốt nhất anh đừng tự chuốc lấy khổ! Nếu không, đợi lát nữa bị anh Hào đánh gãy tay chân thì chúng tôi không bồi thường cho anh đâu!”, Chu Viên Viên chống nạnh, kiêu ngạo cười nói.
“Ồ? Quán quân tán thủ của tỉnh? Thật là lợi hại!”.
“Không nhìn ra đấy!”.
“Quán quân tán thủ? Không phải một chọi mười đấy chứ?”.
“Cậu em rể của Tô Dư mà đọ sức với anh ta chắc anh ta đấm cho một cú là hôn mê ấy nhỉ?”.
Người xung quanh kinh ngạc kêu lên liên tục, bàn tán xôn xao.
Có người bắt đầu khuyên Lâm Chính.
“Nhóc con, mau chạy đi, đừng để bị người ta đánh chết”.
“Đúng đó nhóc con, mau chạy nhanh đi! Hảo hán không chịu thiệt trước mắt!”.
“Nếu còn không đi, e là cậu phải nằm trên cáng đến bệnh viện đấy!”.
Bọn họ không ngừng khuyên nhủ, nhất là ông chủ, chỉ muốn đuổi Lâm Chính đi. Nếu anh xảy ra chuyện ở chỗ này thì ông ta không làm ăn gì được.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đi về phía anh Hào kia.
“Chị họ tôi chịu ấm ức, sao tôi có thể đi được? Muốn tôi đi, trừ khi hai người qua đây xin lỗi, nếu không, hôm nay có thể các người sẽ phải nằm mà rời khỏi đây!”.
Lời này vừa dứt!
“Ha ha ha ha…”.
Xung quanh rộ lên tiếng cười to như tiếng sấm.
Đó là quán quân tán thủ đấy. Đâu phải người thường có thể đối phó được.
Nhìn Lâm Chính gầy gò lại mang dáng vẻ thư sinh, cơ bắp chẳng có là bao mà dám nói những lời như vậy với quán quân tán thủ?
Vậy khác gì làm trò? Đám đông ôm bụng cười. Còn có người không ngừng khuyên can Lâm Chính, nói anh đừng cố tình làm vậy nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn mặc kệ, anh bỏ ngoài tai hết.
“Đúng là tính trẻ con. Loại người này, hôm nay dù không chết thì sau này cũng không sống được lâu đâu”.
“Đúng vậy, đúng là không biết điều!”, có người chửi rủa.
“Tôi thấy mau gọi xe cứu thương đi, nếu không lát nữa lại không cứu kịp!”
Có người lắc đầu thở dài. Tô Dư lúc này đã tỉnh rượu, vội vàng kéo tay Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta đừng làm loạn nữa. Mau đi thôi. Nếu như đánh nhau với họ thì chúng ta chắc chắn sẽ chịu thiệt đấy”.
“Tô Dư, lúc nào mà tôi lại bị chịu thiệt rồi thế?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Nhưng mà…”
“Cô còn không biết năng lực của tôi sao? Một quán quân tán thủ mà lại làm khó được tôi hả? Huống hồ kẻ này dám đánh cô trước mặt tôi. Hôm nay tôi mà không giúp cô xả cơn tức này thì chẳng phải sẽ khiến cô khinh thường tôi?”, Lâm Chính nói bằng vẻ thản nhiên, sau đó anh rảo bước đi về phía anh Hào.
Cậu ta dám khinh thường quán quân tán thủ? Điên rồi chắc?
“Lâm Chính!”, Tô Dư cuống quýt. Thế nhưng cô ta không thể nào ngăn anh lại được.
Âm thanh xì xầm của đám đông nhỏ dần. Tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.