Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1763
Bạch Long
20/04/2024
Tất cả mọi người ở đây kể cả thẩm phán Lưu đều cảm thấy trí thông minh của mình giống như bị người ta sỉ nhục.
Tất cả mọi người đều vô thức cho rằng Lâm Chính vốn là một người nghèo từ ngữ, cũng có nghĩa là anh đã mặc nhận, chỉ là mặt dày không thừa nhận mà thôi.
Hùng Mẫn Sinh cười thành tiếng.
“Ba luật sư lớn? Chỉ thế mà thôi!”.
Ông ta vốn dĩ vẫn còn rất kiêng dè, nhưng thấy ba luật sư lớn ở Yên Kinh ai nấy giống như đến để uống trà, không chuẩn bị gì cả, hoàn toàn bị mình dắt mũi.
“Cậu Lâm, cậu không nói, không thừa nhận, không sao cả, chúng tôi đều biết cậu thật sự đã trốn thuế. Bởi vì cậu không thể giải thích lô hàng ba trăm triệu tệ đó đi đâu, cậu không thể giải thích với bất cứ ai!”, Hùng Mẫn Sinh cười nhạt nói.
“Luật sư nguyên cáo, nếu ông còn phỉ báng thân chủ của tôi nữa, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của ông!”.
“Tôi không phỉ báng!”.
“Ông không có bất cứ chứng cứ gì là ông đang phỉ báng!”.
“Chứng cứ, chẳng lẽ cái đó không phải sao?”.
“Chỉ dựa vào nó e rằng không đủ để chứng minh tất cả”, Phan Long nhìn về phía thẩm phán.
Thẩm phán suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp: “Tài liệu này không đủ uy tín, cũng không thể dựa vào cái này mà quyết định bản án, cho nên nó chỉ có thể dùng để tham khảo, không thể định tội!”.
“Thưa quý tòa, xin đừng vội, chúng tôi có người làm chứng!”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
Ông ta vừa dứt lớn, cửa lớn mở ra, một nhóm người được dẫn vào trong, đi đến trước tòa.
“Chuyện… Chuyện này sao có thể?”.
Tô Nhu ngồi trên ghế nghe xét xử cũng đứng bật dậy, nhìn đám người đó mà không thể tin nổi.
“Tô Nhu, sao vậy?”, Tô Dư ở cạnh khó hiểu nhìn cô.
“Những người này… đều là nhân viên của công ty Dương Hoa, hơn nữa… chức vụ không thấp, ít nhất cũng ở tầng giữa”, Tô Nhu tái mặt, nói năng lắp bắp.
Cô vừa dứt lời, người bên cạnh đều giật mình.
Tô Dư kinh ngạc.
“Sao nhân viên của Dương Hoa lại đến đây?”.
“Bọn họ định làm gì?”.
“Chẳng lẽ… bọn họ đều đến để chỉ nhận cậu Lâm?”.
“Thế… thế này là sao?”.
Tất cả mọi người đều hoang mang, ngạc nhiên lên tiếng.
Không ai ngờ Hùng Mẫn Sinh còn có chiêu này…
“Yên lặng, yên lặng!”.
Thẩm phán lại gõ búa gỗ.
Trong tòa yên tĩnh lại, nhưng trên mặt ai cũng in đậm nỗi nghi hoặc.
“Thưa quý tòa, xin cho tôi được giới thiệu, người này là Thành Chính, phó phòng tài vụ của công ty con dưới trướng công ty Dương Hoa. Thật ra, người này cũng hỗ trợ tài vụ của công ty mẹ Dương Hoa đối chiếu sổ sách, v.v… Thành Chính, mời cậu nói ra những gì cậu muốn nói trước tòa đi”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đều vô thức cho rằng Lâm Chính vốn là một người nghèo từ ngữ, cũng có nghĩa là anh đã mặc nhận, chỉ là mặt dày không thừa nhận mà thôi.
Hùng Mẫn Sinh cười thành tiếng.
“Ba luật sư lớn? Chỉ thế mà thôi!”.
Ông ta vốn dĩ vẫn còn rất kiêng dè, nhưng thấy ba luật sư lớn ở Yên Kinh ai nấy giống như đến để uống trà, không chuẩn bị gì cả, hoàn toàn bị mình dắt mũi.
“Cậu Lâm, cậu không nói, không thừa nhận, không sao cả, chúng tôi đều biết cậu thật sự đã trốn thuế. Bởi vì cậu không thể giải thích lô hàng ba trăm triệu tệ đó đi đâu, cậu không thể giải thích với bất cứ ai!”, Hùng Mẫn Sinh cười nhạt nói.
“Luật sư nguyên cáo, nếu ông còn phỉ báng thân chủ của tôi nữa, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của ông!”.
“Tôi không phỉ báng!”.
“Ông không có bất cứ chứng cứ gì là ông đang phỉ báng!”.
“Chứng cứ, chẳng lẽ cái đó không phải sao?”.
“Chỉ dựa vào nó e rằng không đủ để chứng minh tất cả”, Phan Long nhìn về phía thẩm phán.
Thẩm phán suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp: “Tài liệu này không đủ uy tín, cũng không thể dựa vào cái này mà quyết định bản án, cho nên nó chỉ có thể dùng để tham khảo, không thể định tội!”.
“Thưa quý tòa, xin đừng vội, chúng tôi có người làm chứng!”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
Ông ta vừa dứt lớn, cửa lớn mở ra, một nhóm người được dẫn vào trong, đi đến trước tòa.
“Chuyện… Chuyện này sao có thể?”.
Tô Nhu ngồi trên ghế nghe xét xử cũng đứng bật dậy, nhìn đám người đó mà không thể tin nổi.
“Tô Nhu, sao vậy?”, Tô Dư ở cạnh khó hiểu nhìn cô.
“Những người này… đều là nhân viên của công ty Dương Hoa, hơn nữa… chức vụ không thấp, ít nhất cũng ở tầng giữa”, Tô Nhu tái mặt, nói năng lắp bắp.
Cô vừa dứt lời, người bên cạnh đều giật mình.
Tô Dư kinh ngạc.
“Sao nhân viên của Dương Hoa lại đến đây?”.
“Bọn họ định làm gì?”.
“Chẳng lẽ… bọn họ đều đến để chỉ nhận cậu Lâm?”.
“Thế… thế này là sao?”.
Tất cả mọi người đều hoang mang, ngạc nhiên lên tiếng.
Không ai ngờ Hùng Mẫn Sinh còn có chiêu này…
“Yên lặng, yên lặng!”.
Thẩm phán lại gõ búa gỗ.
Trong tòa yên tĩnh lại, nhưng trên mặt ai cũng in đậm nỗi nghi hoặc.
“Thưa quý tòa, xin cho tôi được giới thiệu, người này là Thành Chính, phó phòng tài vụ của công ty con dưới trướng công ty Dương Hoa. Thật ra, người này cũng hỗ trợ tài vụ của công ty mẹ Dương Hoa đối chiếu sổ sách, v.v… Thành Chính, mời cậu nói ra những gì cậu muốn nói trước tòa đi”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.