Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 182
Bạch Long
19/04/2024
Anh vừa nói vậy, Trương Hi không những không bất ngờ, mà còn dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương la lên: “Cái gì? Anh chính là Lâm Chính ở rể ăn bám nhà họ Tô đấy sao? Ái chà chà, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy! Vinh hạnh, vinh hạnh!”.
Tiếng la khoa trương của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của vô số người xung quanh.
“Ăn bám? Người đó sao?”.
“Nhìn dáng dấp không tệ, hóa ra lại là một kẻ bám váy đàn bà”.
“Tôi từng nghe nói tới anh ta, người này cưới nữ thần Tô Nhu, cuối cùng lại là một kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi!”.
Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán.
Lâm Chính nhíu mày, biết người này cố ý la lớn như vậy để mình bẽ mặt.
Nhưng anh không quan tâm.
Đúng lúc ấy, Tiểu Nhiễm bước tới vài bước, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: “Lâm Chính phải không? Tôi nhớ buổi tiệc hôm nay không có mời anh, sao anh vào đây được?”.
“Đây là tiệc cá nhân, không được mời thì không thể vào đây. Chúng tôi chỉ gọi một mình Tiểu Nhu, cho nên anh không có tư cách ở đây, cút đi!”, Trương Hi cũng nheo mắt lại, quát lên.
Hai người một xướng một hòa, thái độ này rõ ràng là muốn đuổi Lâm Chính đi.
Tô Nhu tỏ ra mất tự nhiên, vội hạ giọng nói: “Hai bạn đừng như vậy… Mình sẽ bảo anh ấy đi…”.
“Ái chà, Tiểu Nhu, bọn mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu, nếu không lát nữa người đó đến, thấy chồng cậu ở đây, chỉ sợ chồng cậu sẽ chết càng thảm!”, Tiểu Nhiễm che miệng cười nói.
“Bọn mình cứu anh ta đấy chứ, cậu nghĩ bọn mình cố ý khiến anh ta bẽ mặt à? Bây giờ anh ta xéo đi rồi chỉ có lợi với anh ta, nếu không, đợi lát nữa anh ta muốn đi cũng không đi được”, Trương Hi cũng cười ha ha nói.
Tô Nhu nhướng mày, vô cùng nghi hoặc.
Cô không biết hai người bạn của mình rốt cuộc có ý gì, nhưng cô nhìn ra được từ đầu đến cuối, hai người bạn này luôn nhắm vào Lâm Chính.
Rõ ràng Lâm Chính mới gặp mặt họ lần đầu, rốt cuộc bọn họ có ân oán gì muốn trút lên người Lâm Chính?
Mà thôi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Tô Nhu lại đi về phía Lâm Chính.
Mặc dù cô cảm thấy cái đầu trâu này không thể nào nghe lọt tai lời cô nói, nhưng dù gì cũng là vợ chồng với nhau.
“Lâm Chính, xem như em xin anh, anh đi đi. Em sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện thật, em… em không giúp được anh…”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.
Ở đây đều là người quyền quý, nếu không phải chị Mai dẫn cô vào đây, cô thậm chí còn không bước qua được cánh cửa này. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Cô và Lâm Chính đâu thể đắc tội với những người này.
“Em đi về với anh”, Lâm Chính đứng dậy, nói.
“Không được… Chị Mai giúp em hẹn với nhà đầu tư. Nhà đầu tư này rất quan trọng, em không thể bỏ lỡ cơ hội này, em không về như thế được”, Tô Nhu lắc đầu.
“Anh nói rồi, anh sẽ giúp em”.
“Anh còn giúp em thế nào được?”, tâm trạng Tô Nhu đột nhiên trở nên kích động: “Anh sống ở nhà em, dùng của nhà em, làm một công việc chưa được mấy ngày đã nghỉ, một xu thu nhập cũng không có, anh còn có thể giúp em thế nào được?”.
Tiếng la khoa trương của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của vô số người xung quanh.
“Ăn bám? Người đó sao?”.
“Nhìn dáng dấp không tệ, hóa ra lại là một kẻ bám váy đàn bà”.
“Tôi từng nghe nói tới anh ta, người này cưới nữ thần Tô Nhu, cuối cùng lại là một kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi!”.
Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán.
Lâm Chính nhíu mày, biết người này cố ý la lớn như vậy để mình bẽ mặt.
Nhưng anh không quan tâm.
Đúng lúc ấy, Tiểu Nhiễm bước tới vài bước, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nói: “Lâm Chính phải không? Tôi nhớ buổi tiệc hôm nay không có mời anh, sao anh vào đây được?”.
“Đây là tiệc cá nhân, không được mời thì không thể vào đây. Chúng tôi chỉ gọi một mình Tiểu Nhu, cho nên anh không có tư cách ở đây, cút đi!”, Trương Hi cũng nheo mắt lại, quát lên.
Hai người một xướng một hòa, thái độ này rõ ràng là muốn đuổi Lâm Chính đi.
Tô Nhu tỏ ra mất tự nhiên, vội hạ giọng nói: “Hai bạn đừng như vậy… Mình sẽ bảo anh ấy đi…”.
“Ái chà, Tiểu Nhu, bọn mình cũng chỉ muốn tốt cho cậu, nếu không lát nữa người đó đến, thấy chồng cậu ở đây, chỉ sợ chồng cậu sẽ chết càng thảm!”, Tiểu Nhiễm che miệng cười nói.
“Bọn mình cứu anh ta đấy chứ, cậu nghĩ bọn mình cố ý khiến anh ta bẽ mặt à? Bây giờ anh ta xéo đi rồi chỉ có lợi với anh ta, nếu không, đợi lát nữa anh ta muốn đi cũng không đi được”, Trương Hi cũng cười ha ha nói.
Tô Nhu nhướng mày, vô cùng nghi hoặc.
Cô không biết hai người bạn của mình rốt cuộc có ý gì, nhưng cô nhìn ra được từ đầu đến cuối, hai người bạn này luôn nhắm vào Lâm Chính.
Rõ ràng Lâm Chính mới gặp mặt họ lần đầu, rốt cuộc bọn họ có ân oán gì muốn trút lên người Lâm Chính?
Mà thôi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Tô Nhu lại đi về phía Lâm Chính.
Mặc dù cô cảm thấy cái đầu trâu này không thể nào nghe lọt tai lời cô nói, nhưng dù gì cũng là vợ chồng với nhau.
“Lâm Chính, xem như em xin anh, anh đi đi. Em sợ lát nữa sẽ xảy ra chuyện thật, em… em không giúp được anh…”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.
Ở đây đều là người quyền quý, nếu không phải chị Mai dẫn cô vào đây, cô thậm chí còn không bước qua được cánh cửa này. .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Cô và Lâm Chính đâu thể đắc tội với những người này.
“Em đi về với anh”, Lâm Chính đứng dậy, nói.
“Không được… Chị Mai giúp em hẹn với nhà đầu tư. Nhà đầu tư này rất quan trọng, em không thể bỏ lỡ cơ hội này, em không về như thế được”, Tô Nhu lắc đầu.
“Anh nói rồi, anh sẽ giúp em”.
“Anh còn giúp em thế nào được?”, tâm trạng Tô Nhu đột nhiên trở nên kích động: “Anh sống ở nhà em, dùng của nhà em, làm một công việc chưa được mấy ngày đã nghỉ, một xu thu nhập cũng không có, anh còn có thể giúp em thế nào được?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.