Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1923
Bạch Long
20/04/2024
“Cách gì?”, Vân Quan Thương bèn hỏi.
Đúng lúc này, Lương Phong Nghiêm lập tức chộp lấy cái ghế gãy và đâm thẳng vào bụng mình.
Phụt! Đầu gãy của chiếc ghế đâm thẳng vào bụng Lương Phong Nghiêm.
“Phong Nghiêm!”
“Chú Nghiêm!”, nhà họ Lương cảm thấy da đầu tê dại, bọn họ lập tức lao lên.
“Bố!”, Lương Huyền Mi cũng phát ra tiếng kêu ghê người, vội vàng lao tới bên cạnh Lương Phong Nghiêm và đỡ ông ta dậy.
“Bố, sao bố lại ngốc như vậy chứ!”, Lương Huyền Mi gào khóc, nước mắt rơi lã chã. Lúc này, cả nhà họ Vân đều sững sờ.
Toàn bộ hiệp hội Võ Thuật cũng đều im lặng. Không ai ngờ, Lương Phong Nghiêm lại quyết đoán như vậy. Lâm Chính lập tức lao tới, nhìn mảnh gỗ ở bụng Lương Phong Nghiêm, máu tươi không ngừng tuôn ra.
“Đừng cử động linh tinh”, Lâm Chính gào lên, lấy ra vài cây kim đâm vào bụng của ông ta để cầm máu.
“Hả!”, người đàn ông ngồi phía sau Vân Đề Lĩnh cứ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Máu nhanh chóng ngừng chảy. Lâm Chính kiểm tra sơ qua, sắt mặt trở nên tối sầm. Lương Phong Nghiêm bị thương không hề nhẹ.
Ông ta không hề nhẹ tay khi đâm chính mình. Rõ ràng là ông ta định tự sát. Ông ta đã cùng đường rồi.
Một bên là gia tộc ép. Với trách nhiệm của một người làm cha, ông ta chỉ còn biết dùng cách này để giải quyết vấn đề thôi.
“Thư ký Trịnh, gia chủ nhà họ Vân, giờ các người hài lòng chưa?”, Lương Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt và nói giọng khàn khàn.
Thư ký Trịnh không nói gì. Vân Đề Lĩnh gật đầu, thản nhiên nói: “Lương Phong Nghiêm đã làm tới mức đó rồi, nếu chúng ta còn ép người thì người ta sẽ nói là chúng ta quá đáng đấy. Đã vậy thì chuyện này tới đây thôi. Chúng ta đi”.
Nói xong, người này phất tay đưa người đi.
“Đi sao?”, Lâm Chính trừng mắt, đứng bật dậy.
Lương Huyền Mi chỉ ghì tay anh lại. Lâm Chính khựng người, nhìn Lương Huyền Mi. Lương Huyền Mi ghì chặt tay anh với ánh mắt đầy đau thương.
“Anh, đừng…đi nữa…”, Lương Huyền Mi khẽ nói.
Câu nói của cô gái chứa đầy sự hoảng loạn và bi thương…
“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.
Lương Huyền Mi không nói gì, chỉ cúi đầu, nước mắt rơi như mưa. Lâm Chính biết suy nghĩ của cô ta.
Cô ta không hi vọng Lâm Chính bị cuốn vào chuyện này. Không muốn Lâm Chính bị bại lộ thân phận.
Mặc dù Lương Huyền Mi không biết vì sao Lâm Chính lại muốn giấu thân phận của mình nhưng anh đã giấu nhiều năm như vậy thì chắc chắn là có mục đích của anh.
Lương Huyền Mi không hi vọng kế hoạch của Lâm Chính gặp trục trặc, không muốn gây cản trở đối với anh.
“Thư ký Trịnh, còn có việc gì không?”, thấy Trịnh Tử Nhã vẫn chưa chịu rời đi, Lương Vệ Quốc bèn quát lên.
“Xảy ra chuyện này, tôi nghĩ chẳng ai vui được cả. Nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, nhà họ Vân không truy cứu trách nhiệm của Lương Huyền Mi là chuyện của nhà họ Vân. Còn Lương Huyền Mi thất bại là việc của cô ta. Về điểm này ai cũng thấy. Vì vậy Lương Huyền Mi phải lập tức theo chúng tôi về Hiệp hội”, Trịnh Tử Nhã nói bằng vẻ vô cảm. . Đam Mỹ Trọng Sinh
“Cô nói cái gì?”
Đúng lúc này, Lương Phong Nghiêm lập tức chộp lấy cái ghế gãy và đâm thẳng vào bụng mình.
Phụt! Đầu gãy của chiếc ghế đâm thẳng vào bụng Lương Phong Nghiêm.
“Phong Nghiêm!”
“Chú Nghiêm!”, nhà họ Lương cảm thấy da đầu tê dại, bọn họ lập tức lao lên.
“Bố!”, Lương Huyền Mi cũng phát ra tiếng kêu ghê người, vội vàng lao tới bên cạnh Lương Phong Nghiêm và đỡ ông ta dậy.
“Bố, sao bố lại ngốc như vậy chứ!”, Lương Huyền Mi gào khóc, nước mắt rơi lã chã. Lúc này, cả nhà họ Vân đều sững sờ.
Toàn bộ hiệp hội Võ Thuật cũng đều im lặng. Không ai ngờ, Lương Phong Nghiêm lại quyết đoán như vậy. Lâm Chính lập tức lao tới, nhìn mảnh gỗ ở bụng Lương Phong Nghiêm, máu tươi không ngừng tuôn ra.
“Đừng cử động linh tinh”, Lâm Chính gào lên, lấy ra vài cây kim đâm vào bụng của ông ta để cầm máu.
“Hả!”, người đàn ông ngồi phía sau Vân Đề Lĩnh cứ nhìn chăm chăm Lâm Chính. Máu nhanh chóng ngừng chảy. Lâm Chính kiểm tra sơ qua, sắt mặt trở nên tối sầm. Lương Phong Nghiêm bị thương không hề nhẹ.
Ông ta không hề nhẹ tay khi đâm chính mình. Rõ ràng là ông ta định tự sát. Ông ta đã cùng đường rồi.
Một bên là gia tộc ép. Với trách nhiệm của một người làm cha, ông ta chỉ còn biết dùng cách này để giải quyết vấn đề thôi.
“Thư ký Trịnh, gia chủ nhà họ Vân, giờ các người hài lòng chưa?”, Lương Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt và nói giọng khàn khàn.
Thư ký Trịnh không nói gì. Vân Đề Lĩnh gật đầu, thản nhiên nói: “Lương Phong Nghiêm đã làm tới mức đó rồi, nếu chúng ta còn ép người thì người ta sẽ nói là chúng ta quá đáng đấy. Đã vậy thì chuyện này tới đây thôi. Chúng ta đi”.
Nói xong, người này phất tay đưa người đi.
“Đi sao?”, Lâm Chính trừng mắt, đứng bật dậy.
Lương Huyền Mi chỉ ghì tay anh lại. Lâm Chính khựng người, nhìn Lương Huyền Mi. Lương Huyền Mi ghì chặt tay anh với ánh mắt đầy đau thương.
“Anh, đừng…đi nữa…”, Lương Huyền Mi khẽ nói.
Câu nói của cô gái chứa đầy sự hoảng loạn và bi thương…
“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.
Lương Huyền Mi không nói gì, chỉ cúi đầu, nước mắt rơi như mưa. Lâm Chính biết suy nghĩ của cô ta.
Cô ta không hi vọng Lâm Chính bị cuốn vào chuyện này. Không muốn Lâm Chính bị bại lộ thân phận.
Mặc dù Lương Huyền Mi không biết vì sao Lâm Chính lại muốn giấu thân phận của mình nhưng anh đã giấu nhiều năm như vậy thì chắc chắn là có mục đích của anh.
Lương Huyền Mi không hi vọng kế hoạch của Lâm Chính gặp trục trặc, không muốn gây cản trở đối với anh.
“Thư ký Trịnh, còn có việc gì không?”, thấy Trịnh Tử Nhã vẫn chưa chịu rời đi, Lương Vệ Quốc bèn quát lên.
“Xảy ra chuyện này, tôi nghĩ chẳng ai vui được cả. Nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, nhà họ Vân không truy cứu trách nhiệm của Lương Huyền Mi là chuyện của nhà họ Vân. Còn Lương Huyền Mi thất bại là việc của cô ta. Về điểm này ai cũng thấy. Vì vậy Lương Huyền Mi phải lập tức theo chúng tôi về Hiệp hội”, Trịnh Tử Nhã nói bằng vẻ vô cảm. . Đam Mỹ Trọng Sinh
“Cô nói cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.