Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1941
Bạch Long
20/04/2024
“Vậy là các người không nói đúng không?”.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi”, Trịnh Tử Nhã cười nhạt.
“Vậy được”.
Lâm Chính đứng dậy.
Người xung quanh vô thức lùi về sau một bước, nhìn anh với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Cậu thật sự muốn đấu với chúng tôi?”, người phụ nữ kia khó mà tin được, hạ thấp giọng quát hỏi.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính lặp lại lần nữa.
“Hừ, thằng nhóc này không biết trời cao đất dày, cậu ta muốn đánh với chúng ta, không có lý nào chúng ta lại sợ cậu ta! Đã vậy thì mọi người cùng nhau xông lên đi! Tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”, một người tức giận nói.
“Lên!”.
Những người khác đồng loạt hô lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề khách sáo, vung tay.
Vù vù vù vù…
Vô số ánh sáng bay ra từ tay anh, tựa như sao băng.
“Cẩn thận, là châm bạc!”.
Một ông già hét lên.
Bọn họ đều vội vàng tránh né.
Dù vậy vẫn có hai người không kịp tránh, bị châm đâm trúng, ngay tức khắc không thể động đậy được nữa.
“Ngân Châm Phong Huyệt!”.
Trịnh Tử Nhã kinh ngạc kêu lên.
Lâm Chính lao vọt tới trước mặt hai người đó, tốc độ cực kỳ nhanh, hai tay làm đao vô cùng sắc bén đánh lên tứ chi của hai người đó.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.
“Á!”.
Hai người kêu lên thảm thiết, cơn đau dữ dội khiến bọn họ sắp ngất đi. Hai tay hai chân bọn họ bị gãy xương, chẳng còn sức chiến đấu, nằm liệt ra đất.
Nhìn thấy cảnh này, người xung quanh đều biến sắc.
Vừa ra tay đã có hai người gục xuống.
Thần y Lâm này cũng thật đáng sợ…
“Khốn nạn!”.
Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, nhón mũi chân, bay về phía Lâm Chính nhanh như cơn gió, một tay uyển chuyển như rắn nhắm thẳng vào tim anh.
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi”, Trịnh Tử Nhã cười nhạt.
“Vậy được”.
Lâm Chính đứng dậy.
Người xung quanh vô thức lùi về sau một bước, nhìn anh với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Cậu thật sự muốn đấu với chúng tôi?”, người phụ nữ kia khó mà tin được, hạ thấp giọng quát hỏi.
“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính lặp lại lần nữa.
“Hừ, thằng nhóc này không biết trời cao đất dày, cậu ta muốn đánh với chúng ta, không có lý nào chúng ta lại sợ cậu ta! Đã vậy thì mọi người cùng nhau xông lên đi! Tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”, một người tức giận nói.
“Lên!”.
Những người khác đồng loạt hô lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề khách sáo, vung tay.
Vù vù vù vù…
Vô số ánh sáng bay ra từ tay anh, tựa như sao băng.
“Cẩn thận, là châm bạc!”.
Một ông già hét lên.
Bọn họ đều vội vàng tránh né.
Dù vậy vẫn có hai người không kịp tránh, bị châm đâm trúng, ngay tức khắc không thể động đậy được nữa.
“Ngân Châm Phong Huyệt!”.
Trịnh Tử Nhã kinh ngạc kêu lên.
Lâm Chính lao vọt tới trước mặt hai người đó, tốc độ cực kỳ nhanh, hai tay làm đao vô cùng sắc bén đánh lên tứ chi của hai người đó.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.
“Á!”.
Hai người kêu lên thảm thiết, cơn đau dữ dội khiến bọn họ sắp ngất đi. Hai tay hai chân bọn họ bị gãy xương, chẳng còn sức chiến đấu, nằm liệt ra đất.
Nhìn thấy cảnh này, người xung quanh đều biến sắc.
Vừa ra tay đã có hai người gục xuống.
Thần y Lâm này cũng thật đáng sợ…
“Khốn nạn!”.
Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, nhón mũi chân, bay về phía Lâm Chính nhanh như cơn gió, một tay uyển chuyển như rắn nhắm thẳng vào tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.