Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1958
Bạch Long
20/04/2024
Nhà họ Lương cung cấp mọi thứ cho chúng ta để chúng ta được cơm no áo ấm, vinh hoa phú quý. Vì sao em không thông minh ra? Thần y Lâm là người ngoài, anh ta chịu gây náo loạn Hiệp hội Võ thuật vì em, chắc chắn anh ta cũng sẽ vì em đấu với Lệ Vô Cực! Bây giờ em hãy gọi cho thần y Lâm, nói anh ta sáng mai đến chỗ hẹn đúng giờ, anh bảo đảm bố và mẹ sẽ bình an… Cả Tiểu Điệp nữa! Huyền Mi, được không?”.
Lương Bình Triều nhìn Lương Huyền Mi đầy mong đợi.
Giây sau, Lương Huyền Mi đã tát mạnh vào mặt cậu ta.
Bốp!
Tiếng tát giòn giã vang lên trong phòng bệnh…
“Em… em dám đánh anh?”.
Lương Bình Triều bưng mặt, không tin nổi nhìn Lương Huyền Mi.
“Anh đúng là súc sinh! Súc sinh còn không bằng!”, Lương Huyền Mi gào lên.
“Anh là súc sinh thì em là cái gì? Em đừng quên em mang họ Lương, bọn họ đều là người thân của em. Còn em thì sao, lại hướng tới người ngoài, không quan tâm đến sống chết của người thân. Anh mà là súc sinh, em cũng không tốt đi đâu cả!”, Lương Bình Triều nổi giận, giậm chân mắng chửi.
“Em không muốn nói chuyện với anh! Bây giờ em sẽ đến nhà họ Lương! Bác sĩ! Bác sĩ!”.
Lương Huyền Mi hét lên.
Chẳng mấy chốc, một bác sĩ và một y tá vội vàng chạy vào phòng bệnh.
“Cô Lương, cô sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”, bác sĩ đó lập tức tiến đến hỏi.
Lương Huyền Mi nhìn sang bác sĩ, không khỏi ngây ra: “Bác sĩ Triệu đâu?”.
“Bác sĩ Triệu bị tai nạn giao thông rồi, bây giờ đang làm phẫu thuật cấp cứu, tất cả quá trình điều trị của cô đều do tôi tiếp nhận. Cô Lương, cô có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi là được”, bác sĩ đó nói.
“Cái gì? Tai nạn giao thông?”.
Lương Huyền Mi ngơ ngác, ngây ngốc nhìn bác sĩ.
Buổi chiều ông ấy còn đang yên lành, sao tối đến lại xảy ra tai nạn?
Thật sự có chuyện trùng hợp thế sao?
Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi mới gian nan quay đầu lại nhìn Lương Bình Triều.
“Bây giờ cả nhà họ Lương đều bị dồn ép phát điên rồi. Huyền Mi, chắc em biết tình hình bây giờ ra sao, chó cùng còn rứt giậu huống hồ là người”, Lương Bình Triều nói.
Đầu óc Lương Huyền Mi thoáng chốc trở nên trống rỗng, đã hiểu ra rồi…
Cũng không biết qua bao lâu.
Cô ta khó khăn quay đầu lại, nhìn bác sĩ đó, nói: “Bác sĩ, tôi muốn… làm thủ tục xuất viện…”.
“Cô Lương, tình hình hiện giờ của cô không thích hợp xuất viện, cô vẫn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức”, bác sĩ vội nói.
“Bác sĩ, đi làm giúp tôi đi, tôi về nhà tĩnh dưỡng… cũng được…”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà…”.
“Nhưng cái gì mà nhưng? Bảo ông đi làm thì mau đi làm đi, nhiều lời thế làm gì?”, Lương Bình Triều ở bên cạnh hét lên.
Bác sĩ đó thấy vậy do dự một lúc, cuối cùng không kiên trì nữa.
Chẳng mấy chốc, Lương Huyền Mi ngồi xe lăn rời khỏi bệnh viện cùng Lương Bình Triều.
Cùng lúc đó, Lâm Chính vội vàng quay về bệnh viện thành phố.
Lương Bình Triều nhìn Lương Huyền Mi đầy mong đợi.
Giây sau, Lương Huyền Mi đã tát mạnh vào mặt cậu ta.
Bốp!
Tiếng tát giòn giã vang lên trong phòng bệnh…
“Em… em dám đánh anh?”.
Lương Bình Triều bưng mặt, không tin nổi nhìn Lương Huyền Mi.
“Anh đúng là súc sinh! Súc sinh còn không bằng!”, Lương Huyền Mi gào lên.
“Anh là súc sinh thì em là cái gì? Em đừng quên em mang họ Lương, bọn họ đều là người thân của em. Còn em thì sao, lại hướng tới người ngoài, không quan tâm đến sống chết của người thân. Anh mà là súc sinh, em cũng không tốt đi đâu cả!”, Lương Bình Triều nổi giận, giậm chân mắng chửi.
“Em không muốn nói chuyện với anh! Bây giờ em sẽ đến nhà họ Lương! Bác sĩ! Bác sĩ!”.
Lương Huyền Mi hét lên.
Chẳng mấy chốc, một bác sĩ và một y tá vội vàng chạy vào phòng bệnh.
“Cô Lương, cô sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”, bác sĩ đó lập tức tiến đến hỏi.
Lương Huyền Mi nhìn sang bác sĩ, không khỏi ngây ra: “Bác sĩ Triệu đâu?”.
“Bác sĩ Triệu bị tai nạn giao thông rồi, bây giờ đang làm phẫu thuật cấp cứu, tất cả quá trình điều trị của cô đều do tôi tiếp nhận. Cô Lương, cô có chỗ nào không khỏe cứ nói với tôi là được”, bác sĩ đó nói.
“Cái gì? Tai nạn giao thông?”.
Lương Huyền Mi ngơ ngác, ngây ngốc nhìn bác sĩ.
Buổi chiều ông ấy còn đang yên lành, sao tối đến lại xảy ra tai nạn?
Thật sự có chuyện trùng hợp thế sao?
Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi mới gian nan quay đầu lại nhìn Lương Bình Triều.
“Bây giờ cả nhà họ Lương đều bị dồn ép phát điên rồi. Huyền Mi, chắc em biết tình hình bây giờ ra sao, chó cùng còn rứt giậu huống hồ là người”, Lương Bình Triều nói.
Đầu óc Lương Huyền Mi thoáng chốc trở nên trống rỗng, đã hiểu ra rồi…
Cũng không biết qua bao lâu.
Cô ta khó khăn quay đầu lại, nhìn bác sĩ đó, nói: “Bác sĩ, tôi muốn… làm thủ tục xuất viện…”.
“Cô Lương, tình hình hiện giờ của cô không thích hợp xuất viện, cô vẫn cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức”, bác sĩ vội nói.
“Bác sĩ, đi làm giúp tôi đi, tôi về nhà tĩnh dưỡng… cũng được…”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà…”.
“Nhưng cái gì mà nhưng? Bảo ông đi làm thì mau đi làm đi, nhiều lời thế làm gì?”, Lương Bình Triều ở bên cạnh hét lên.
Bác sĩ đó thấy vậy do dự một lúc, cuối cùng không kiên trì nữa.
Chẳng mấy chốc, Lương Huyền Mi ngồi xe lăn rời khỏi bệnh viện cùng Lương Bình Triều.
Cùng lúc đó, Lâm Chính vội vàng quay về bệnh viện thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.