Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1970
Bạch Long
20/04/2024
Những người nhà họ Lương còn lại đều bổ nhào về phía Lâm Chính.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên liều mạng ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông ngay đâu! Nhưng tôi sẽ khiến ông trở thành người thực vật giống Huyền Mi”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó ngón tay khẽ động đậy.
Vèo!
Một luồng sáng lóe lên ở đầu ngón tay anh.
Nhìn kĩ… đó là một cây châm bạc…
Châm bạc xuất hiện, dần tiến lại gần Lương Khánh Tùng.
Hai mắt Lương Khánh Tùng mở to, tràn ngập nỗi hoảng sợ.
Ông ta biết, với y thuật của thần y Lâm, nếu châm này đâm vào người thì mình chắc chắn sẽ bị liệt.
Không ai nghi ngờ thủ đoạn của thần y Lâm cả.
Ông ta cũng vậy.
Không thể ngồi im chờ chết được nữa!
Lương Khánh Tùng dùng chút sức lực cuối cùng, hét lên: “Thần… thần y Lâm! Khoan đã… khoan đã, cho tôi… cho tôi nói một câu!”.
Dường như Lâm Chính cũng không vội, anh thả lỏng tay một chút.
Lúc này, Lương Khánh Tùng mới hớp được mấy hơi.
Ông ta vội vàng nói: “Thần y Lâm… tôi thừa nhận là có yêu cầu Huyền Mi xuất viện, nhưng tôi không hề ép nó! Tôi chỉ… chỉ bảo nó nhờ cậu đối phó với Lệ Vô Cực. Nếu nói phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện nhảy cầu của nó, thì Lương Khánh Tùng tôi quả thực có trách nhiệm, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Người chịu trách nhiệm trực tiếp là Lệ Vô Cực. Nếu cậu ta không hùng hổ dọa người, thì tại sao Huyền Mi lại nhảy cầu chứ? Cậu muốn tính sổ với tôi? Cũng được, nếu cậu có thể khiến Lệ Vô Cực đưa ra một câu trả lời hài lòng cho cậu, thì tôi có thể tùy cậu xử trí. Nhưng nếu cậu chỉ tính sổ với tôi mà sợ Lệ Vô Cực, thì tôi không cam lòng! Cậu cũng chỉ là một kẻ hèn nhát sợ mạnh hiếp yếu mà thôi! Tôi không phục!”.
Tâm trạng Lương Khánh Tùng có chút kích động.
Lâm Chính lắc đầu, khẽ hừ một tiếng: “Ông nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn tôi có thể nghênh chiến với Lệ Vô Cực, để nhà họ Lương các ông tránh được lửa giận của hắn, đúng không nào?”.
“Vậy cậu có dám không?”, Lương Khánh Tùng khó nhọc hét lên.
“Tôi từng hứa với Huyền Mi sẽ không đến đỉnh Dương Sơn, nhưng tôi không nói là không chiến với Lệ Vô Cực… Nhưng trước đó, ông cần chịu trách nhiệm về chuyện gì thì hãy chịu trách nhiệm đi! Món nợ của các ông, tôi sẽ tính từng món một!”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó đâm châm vào lồng ngực Lương Khánh Tùng, sau đó…
Phụt!
Lại rút châm ra.
Lâm Chính buông tay.
Phịch!
Lương Khánh Tùng ngã sõng soài dưới đất, thở hổn hển.
“Ông hai!”.
“Ông hai! Ông không sao chứ?”.
Người nhà họ Lương vội vàng chạy tới đỡ Lương Khánh Tùng dậy.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên liều mạng ngăn cản.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không giết ông ngay đâu! Nhưng tôi sẽ khiến ông trở thành người thực vật giống Huyền Mi”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó ngón tay khẽ động đậy.
Vèo!
Một luồng sáng lóe lên ở đầu ngón tay anh.
Nhìn kĩ… đó là một cây châm bạc…
Châm bạc xuất hiện, dần tiến lại gần Lương Khánh Tùng.
Hai mắt Lương Khánh Tùng mở to, tràn ngập nỗi hoảng sợ.
Ông ta biết, với y thuật của thần y Lâm, nếu châm này đâm vào người thì mình chắc chắn sẽ bị liệt.
Không ai nghi ngờ thủ đoạn của thần y Lâm cả.
Ông ta cũng vậy.
Không thể ngồi im chờ chết được nữa!
Lương Khánh Tùng dùng chút sức lực cuối cùng, hét lên: “Thần… thần y Lâm! Khoan đã… khoan đã, cho tôi… cho tôi nói một câu!”.
Dường như Lâm Chính cũng không vội, anh thả lỏng tay một chút.
Lúc này, Lương Khánh Tùng mới hớp được mấy hơi.
Ông ta vội vàng nói: “Thần y Lâm… tôi thừa nhận là có yêu cầu Huyền Mi xuất viện, nhưng tôi không hề ép nó! Tôi chỉ… chỉ bảo nó nhờ cậu đối phó với Lệ Vô Cực. Nếu nói phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện nhảy cầu của nó, thì Lương Khánh Tùng tôi quả thực có trách nhiệm, nhưng tôi tuyệt đối không phải là người chịu trách nhiệm trực tiếp. Người chịu trách nhiệm trực tiếp là Lệ Vô Cực. Nếu cậu ta không hùng hổ dọa người, thì tại sao Huyền Mi lại nhảy cầu chứ? Cậu muốn tính sổ với tôi? Cũng được, nếu cậu có thể khiến Lệ Vô Cực đưa ra một câu trả lời hài lòng cho cậu, thì tôi có thể tùy cậu xử trí. Nhưng nếu cậu chỉ tính sổ với tôi mà sợ Lệ Vô Cực, thì tôi không cam lòng! Cậu cũng chỉ là một kẻ hèn nhát sợ mạnh hiếp yếu mà thôi! Tôi không phục!”.
Tâm trạng Lương Khánh Tùng có chút kích động.
Lâm Chính lắc đầu, khẽ hừ một tiếng: “Ông nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn tôi có thể nghênh chiến với Lệ Vô Cực, để nhà họ Lương các ông tránh được lửa giận của hắn, đúng không nào?”.
“Vậy cậu có dám không?”, Lương Khánh Tùng khó nhọc hét lên.
“Tôi từng hứa với Huyền Mi sẽ không đến đỉnh Dương Sơn, nhưng tôi không nói là không chiến với Lệ Vô Cực… Nhưng trước đó, ông cần chịu trách nhiệm về chuyện gì thì hãy chịu trách nhiệm đi! Món nợ của các ông, tôi sẽ tính từng món một!”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó đâm châm vào lồng ngực Lương Khánh Tùng, sau đó…
Phụt!
Lại rút châm ra.
Lâm Chính buông tay.
Phịch!
Lương Khánh Tùng ngã sõng soài dưới đất, thở hổn hển.
“Ông hai!”.
“Ông hai! Ông không sao chứ?”.
Người nhà họ Lương vội vàng chạy tới đỡ Lương Khánh Tùng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.