Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1973
Bạch Long
20/04/2024
Dường như lúc này, trái tim cũng đập chậm hơn bình thường nửa nhịp.
Không ít người túa mồ hôi trán.
Mặc dù đang là tháng 12…
Không biết đã qua bao lâu.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên ở cổng.
Mọi người quay sang nhìn.
Chỉ thấy Cung Hỉ Vân rời đi trước đó đã quay về.
Nhưng đằng sau cô ta trống không, không hề có ai đi cùng.
Ai nấy đều sửng sốt.
Lẽ nào… Lệ Vô Cực không đến?
Cung Hỉ Vân không mời được hắn đến sao?
Chắc không phải Lệ Vô Cực khinh không thèm đến đấy chứ?
Ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, đồng thời cũng thầm vui mừng.
Ít nhất thì nhà họ Lương cũng giữ được rồi.
Nhưng đúng lúc mọi người rời mắt khỏi Cung Hỉ Vân, thì bỗng phát hiện trong đại sảnh có thêm một người…
Đó là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, sát khí bức người.
Mái tóc hắn trắng phơ, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đanh lại, mặc áo dài màu đen, chẳng khác nào một cây súng, đứng thẳng tắp trước mặt Lâm Chính.
Bầu không khí ngột ngạt trong đại sảnh bỗng lan ra.
Lệ Vô Cực!
Hắn… đã đến!
Hơn nữa còn xuất hiện trong đại sảnh không một tiếng động.
Chẳng khác nào ma quỷ!
Ánh mắt mọi người không khỏi run rẩy, da đầu tê dại.
Lương Hổ Khiếu đứng phắt dậy, nhìn Lệ Vô Cực với ánh mắt không thể tin được.
Còn Lâm Chính vẫn bình thản ngồi uống trà, mày còn không nhíu, dường như không hề chú ý đến người mới đến…
“Tôi đến rồi đây! Sao nào? Đánh ở đây sao?”.
Lệ Vô Cực lên tiếng.
Giọng nói bình thản sặc mùi thách thức.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, lại châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi mới khàn giọng nói: “Ừm… đánh ở đây đi! Nhanh chóng giải quyết cho xong, tôi còn phải đến bệnh viện chăm sóc em gái tôi!”.
“Được!”.
Lệ Vô Cực gật đầu, sau đó lùi lại mấy bước, nhấc một tay lên, giơ lòng bàn tay về phía Lâm Chính: “Ra tay đi!”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Từ Thiên và Cung Hỉ Vân ở bên cạnh một cái.
Hai người họ hiểu ý, lập tức dẫn người rời khỏi đại sảnh, ra hẳn ngoài cổng nhà họ Lương.
Không ít người túa mồ hôi trán.
Mặc dù đang là tháng 12…
Không biết đã qua bao lâu.
Một loạt tiếng bước chân gấp gáp vang lên ở cổng.
Mọi người quay sang nhìn.
Chỉ thấy Cung Hỉ Vân rời đi trước đó đã quay về.
Nhưng đằng sau cô ta trống không, không hề có ai đi cùng.
Ai nấy đều sửng sốt.
Lẽ nào… Lệ Vô Cực không đến?
Cung Hỉ Vân không mời được hắn đến sao?
Chắc không phải Lệ Vô Cực khinh không thèm đến đấy chứ?
Ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc, đồng thời cũng thầm vui mừng.
Ít nhất thì nhà họ Lương cũng giữ được rồi.
Nhưng đúng lúc mọi người rời mắt khỏi Cung Hỉ Vân, thì bỗng phát hiện trong đại sảnh có thêm một người…
Đó là một thanh niên anh tuấn tiêu sái, sát khí bức người.
Mái tóc hắn trắng phơ, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt đanh lại, mặc áo dài màu đen, chẳng khác nào một cây súng, đứng thẳng tắp trước mặt Lâm Chính.
Bầu không khí ngột ngạt trong đại sảnh bỗng lan ra.
Lệ Vô Cực!
Hắn… đã đến!
Hơn nữa còn xuất hiện trong đại sảnh không một tiếng động.
Chẳng khác nào ma quỷ!
Ánh mắt mọi người không khỏi run rẩy, da đầu tê dại.
Lương Hổ Khiếu đứng phắt dậy, nhìn Lệ Vô Cực với ánh mắt không thể tin được.
Còn Lâm Chính vẫn bình thản ngồi uống trà, mày còn không nhíu, dường như không hề chú ý đến người mới đến…
“Tôi đến rồi đây! Sao nào? Đánh ở đây sao?”.
Lệ Vô Cực lên tiếng.
Giọng nói bình thản sặc mùi thách thức.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, lại châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi mới khàn giọng nói: “Ừm… đánh ở đây đi! Nhanh chóng giải quyết cho xong, tôi còn phải đến bệnh viện chăm sóc em gái tôi!”.
“Được!”.
Lệ Vô Cực gật đầu, sau đó lùi lại mấy bước, nhấc một tay lên, giơ lòng bàn tay về phía Lâm Chính: “Ra tay đi!”.
Lâm Chính không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Từ Thiên và Cung Hỉ Vân ở bên cạnh một cái.
Hai người họ hiểu ý, lập tức dẫn người rời khỏi đại sảnh, ra hẳn ngoài cổng nhà họ Lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.