Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 1986
Bạch Long
20/04/2024
Rồi phế cả nhất tôn thiên kiêu. Rốt cuộc thần y Lâm là ai vậy?
“Sao lại thế chứ? Vô Cực! Anh đừng tin anh ta. Anh ta lừa anh đấy. Anh sẽ không sao đâu. Chắc chắn là như vậy!”, Trịnh Tử Nhã gào khóc. Thế nhưng Lệ Vô Cực không nói gì. Một lúc sau, hắn chỉ bật cười.
“Ha ha, thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm. Tôi phục!”
“Vô Cực, chắc chắn là anh ta lừa anh. Anh không được tin”, Trịnh Tử Nhã không thể chấp nhận được sự thật này.
Thế nhưng Lệ Vô Cực chỉ lắc đầu: “Tử Nhã đừng buồn. Hãy chấp nhận sự thật đi! Tình hình của anh thế nào anh biết tõ. Đúng là kinh mạch trong cơ thể đã xảy ra vấn đề rồi. Vừa rồi anh cảm nhận được, cứ ngỡ là nội thương. Không ngờ lại là thủ đoạn của thần y Lâm. Giờ đây khí mạch của anh càng ngày càng bị tổn thương nghiêm trọng…Có khả năng…đúng như những gì thần y Lâm nói’.
Trịnh Tử Nhã sững sờ nhìn hắn, sau đó gào khóc.
“Tôi không hề muốn làm vậy, nhưng đáp án của anh lại là muốn phế tôi. Anh đã muốn đối xử với tôi như vậy thì tôi không thể nương tay được! Lệ Vô Cực, đây là điều anh tự chọn lấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chẳng trách anh lại hỏi tôi như vậy…Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi!”, Lệ Vô Cực ho khù khụ, máu trong miệng không ngừng tứa ra.
“Thần y Lâm xin anh hãy tha cho Lệ Vô Cực. Chỉ cần anh giữ được võ công cho anh ấy thì tôi chắc chắn sẽ rất biến ơn anh. Tôi biết những gì tôi làm là không đúng. Xin anh đấy!”, Trịnh Tử Nhã quay qua gào lên với thần y Lâm.
“Anh ta không chết đâu”, Lâm Chính nhìn chăm chăm cô ta.
“Thế nhưng võ công của anh ấy….”
“Lẽ nào không còn võ công thì cô sẽ không yêu anh ta nữa sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Trịnh Tử Nhã run rẩy.
“Anh ta vì cô mới thành ra như vậy. Đây là chuyện của cô. Không liên quan tới tôi!”
Lâm Chính điềm đạm giải thích. Trịnh Tử Nhã hóa đá. Lâm Chính bước tới trước mặt Vô Cực, đưa tay ra. Lệ Vô Cực mở to mắt, run rẩy tháo lệnh bài ở eo ra và đưa cho Lâm Chính…
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Chính, về phía miếng lệnh bài trong tay anh. Tất cả đều nín thở.
Họ cho rằng đây chính là tấm Thiên Kiêu Lệnh thứ hai của Lâm Chính. Có được hai miếng lệnh bài là điều không thể tưởng tượng nổi ở trong nước. Và lúc này anh cũng được gọi là song lệnh thiên kiêu.
Thế nhưng nếu họ biết thực ra Lâm Chính đã có ba tấm lệnh bài thì có lẽ họ sẽ bị dọa sợ chết khiếp mất.
Ba miếng Thiên Kiêu Lệnh. Đúng là yêu nghiệt. Rõ ràng là vượt sức tưởng tượng của đám đông mà. Thần y Lâm rốt cuộc khủng khiếp tới mức nào chứ?
Lệ Vô Cực bị đánh phế. Cuộc chiến thiên kiêu đã hạ màn. Thế nhưng đám đông vẫn chưa chịu rời đi, ai cũng do dự và đầy kích động.
Trịnh Tử Nhã đứng bên cạnh Lệ Vô Cực, khóc thút thít. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị thảm bại như thế. Giờ nghĩ tới việc không còn chỗ dựa, Trịnh Tử Nhã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cô ta khóc lóc kêu than cuộc sống của mình sao mà bi thương đến thế.
“Thư ký Trịnh, cô còn không mau đưa Lệ Vô Cực tới bệnh viện”, lúc này sắc mặt hội trưởng Ngô trông vô cùng khó coi, ông ta vội vàng kêu lên.
“Đưa gì mà đưa. Anh ấy trở thành kẻ tàn phế rồi, đưa tới bệnh viện có tác dụng gì chứ? Để anh ta chết đi”, Trịnh Tử Nhã gào khóc.
“Thư ký Trịnh, sao cô lại tuyệt tình như vậy chứ? Người ta vì cô mới thành ra như vậy thì đưa người ta đến bệnh viện là đúng chứ còn gì?”, có người cảm thấy khó chịu bèn lên tiếng.
“Liên quan gì tới anh. Anh ở đó lầm bầm cái gì? Hay là anh tới chăm sóc tên phế vật này đi”, Trịnh Tử Nhã hét lên.
“Sao lại thế chứ? Vô Cực! Anh đừng tin anh ta. Anh ta lừa anh đấy. Anh sẽ không sao đâu. Chắc chắn là như vậy!”, Trịnh Tử Nhã gào khóc. Thế nhưng Lệ Vô Cực không nói gì. Một lúc sau, hắn chỉ bật cười.
“Ha ha, thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm. Tôi phục!”
“Vô Cực, chắc chắn là anh ta lừa anh. Anh không được tin”, Trịnh Tử Nhã không thể chấp nhận được sự thật này.
Thế nhưng Lệ Vô Cực chỉ lắc đầu: “Tử Nhã đừng buồn. Hãy chấp nhận sự thật đi! Tình hình của anh thế nào anh biết tõ. Đúng là kinh mạch trong cơ thể đã xảy ra vấn đề rồi. Vừa rồi anh cảm nhận được, cứ ngỡ là nội thương. Không ngờ lại là thủ đoạn của thần y Lâm. Giờ đây khí mạch của anh càng ngày càng bị tổn thương nghiêm trọng…Có khả năng…đúng như những gì thần y Lâm nói’.
Trịnh Tử Nhã sững sờ nhìn hắn, sau đó gào khóc.
“Tôi không hề muốn làm vậy, nhưng đáp án của anh lại là muốn phế tôi. Anh đã muốn đối xử với tôi như vậy thì tôi không thể nương tay được! Lệ Vô Cực, đây là điều anh tự chọn lấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Chẳng trách anh lại hỏi tôi như vậy…Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi!”, Lệ Vô Cực ho khù khụ, máu trong miệng không ngừng tứa ra.
“Thần y Lâm xin anh hãy tha cho Lệ Vô Cực. Chỉ cần anh giữ được võ công cho anh ấy thì tôi chắc chắn sẽ rất biến ơn anh. Tôi biết những gì tôi làm là không đúng. Xin anh đấy!”, Trịnh Tử Nhã quay qua gào lên với thần y Lâm.
“Anh ta không chết đâu”, Lâm Chính nhìn chăm chăm cô ta.
“Thế nhưng võ công của anh ấy….”
“Lẽ nào không còn võ công thì cô sẽ không yêu anh ta nữa sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. Trịnh Tử Nhã run rẩy.
“Anh ta vì cô mới thành ra như vậy. Đây là chuyện của cô. Không liên quan tới tôi!”
Lâm Chính điềm đạm giải thích. Trịnh Tử Nhã hóa đá. Lâm Chính bước tới trước mặt Vô Cực, đưa tay ra. Lệ Vô Cực mở to mắt, run rẩy tháo lệnh bài ở eo ra và đưa cho Lâm Chính…
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Chính, về phía miếng lệnh bài trong tay anh. Tất cả đều nín thở.
Họ cho rằng đây chính là tấm Thiên Kiêu Lệnh thứ hai của Lâm Chính. Có được hai miếng lệnh bài là điều không thể tưởng tượng nổi ở trong nước. Và lúc này anh cũng được gọi là song lệnh thiên kiêu.
Thế nhưng nếu họ biết thực ra Lâm Chính đã có ba tấm lệnh bài thì có lẽ họ sẽ bị dọa sợ chết khiếp mất.
Ba miếng Thiên Kiêu Lệnh. Đúng là yêu nghiệt. Rõ ràng là vượt sức tưởng tượng của đám đông mà. Thần y Lâm rốt cuộc khủng khiếp tới mức nào chứ?
Lệ Vô Cực bị đánh phế. Cuộc chiến thiên kiêu đã hạ màn. Thế nhưng đám đông vẫn chưa chịu rời đi, ai cũng do dự và đầy kích động.
Trịnh Tử Nhã đứng bên cạnh Lệ Vô Cực, khóc thút thít. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị thảm bại như thế. Giờ nghĩ tới việc không còn chỗ dựa, Trịnh Tử Nhã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Cô ta khóc lóc kêu than cuộc sống của mình sao mà bi thương đến thế.
“Thư ký Trịnh, cô còn không mau đưa Lệ Vô Cực tới bệnh viện”, lúc này sắc mặt hội trưởng Ngô trông vô cùng khó coi, ông ta vội vàng kêu lên.
“Đưa gì mà đưa. Anh ấy trở thành kẻ tàn phế rồi, đưa tới bệnh viện có tác dụng gì chứ? Để anh ta chết đi”, Trịnh Tử Nhã gào khóc.
“Thư ký Trịnh, sao cô lại tuyệt tình như vậy chứ? Người ta vì cô mới thành ra như vậy thì đưa người ta đến bệnh viện là đúng chứ còn gì?”, có người cảm thấy khó chịu bèn lên tiếng.
“Liên quan gì tới anh. Anh ở đó lầm bầm cái gì? Hay là anh tới chăm sóc tên phế vật này đi”, Trịnh Tử Nhã hét lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.