Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2040
Bạch Long
20/04/2024
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, môn chủ lúc này đã không còn đường rút lui. Có chiến đấu tiếp cũng chưa chắc đánh lại được anh. Bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì, ngoài thuần phục ra thì ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn”.
“Tôi chỉ muốn rời khỏi Kỳ Lân Môn”.
“Cậu cảm thấy mình có thể bình an rời khỏi đây được không?”, môn chủ hừ giọng, các cao thủ cũng lập tức vây lại.
“Môn chủ, ông định làm gì thế?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm, cậu có thể xử lý được di chứng của Kỳ Lân Biến thì chắc chắn là bệnh của tôi cũng không thể làm khó được cậu. Cậu hôm nay hoặc là giúp tôi chữa trị những vết thương này, hoặc là chôn xác ở đây. Cậu tự chọn đi”, môn chủ lạnh giọng.
“Cậu đang uy hiếp tôi đấy hả?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng tôi không muốn đánh nhau với ông”.
“Không phải cậu quyết là được!”
“Vậy cơ à?”
“Sao? Cậu vẫn muốn trả giá với tôi hả?”, môn chủ lạnh lùng nói.
“Dù sao thì tôi cũng chết. Trước khi chết tôi kéo theo cậu thì tôi cũng chẳng thiệt đi đâu!”
“Ông không làm được đâu!”
“Vậy thì cậu thử đi”, môn chủ lau máu ở khóe miệng, đi về phía Lâm Chính. Những người khác cũng chuẩn bị ra tay. Ánh mắt người nào người nấy lạnh như băng.
Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng. Thế nhưng…Lâm Chính từ đầu đến cuối chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Anh lấy điện thoại ra và nhìn giờ: “Cũng tới lúc rồi”.
Môn chủ giật mình: “Cái gì mà tới lúc rồi?”
Dứt lời, một tiếng huýt vang lên. Sau đó là vài chiếc xe lao vào. Tiếng xe phanh két, đỗ ngay trước mặt đám đệ tử Kỳ Lân Môn. Một lượng lớn những người mặc đồng phục bước xuống xe, rút súng chĩa về phía trước.
“Cấm cử động!”
“Tất cả hạ vũ khí xuống, đưa tay lên đâu. Nhanh!”
Tiếng hét vang lên. Người của Kỳ Lân Môn sững sờ. Môn chủ há hốc miệng, chăm chăm nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Cậu…báo cảnh sát?”
“Gặp khó khăn thì tìm tới cảnh sát! Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính nhún vai.
“Tên?”
“Dịch Quế Lâm”.
“Giới tính?”
“Nam…”
“Nghề nghiệp?”
“Nghề…nghiệp sao?”
“Tức là hỏi ông làm gì đấy?”
“Môn chủ Kỳ Lân Môn…có được coi là nghề nghiệp không?” . đam mỹ hài
“Còn môn chủ à? Nhìn ghê vậy cơ mà! Nói! Tại sao lại đàn đúm gây sự?”
“Chúng tôi chỉ tỷ thí võ công…có gây sự gì đâu!”
“Tỷ thí mà gây chết mấy mạng người à?”, cảnh sát đập bàn, trừng mắt với môn chủ.
“Tôi chỉ muốn rời khỏi Kỳ Lân Môn”.
“Cậu cảm thấy mình có thể bình an rời khỏi đây được không?”, môn chủ hừ giọng, các cao thủ cũng lập tức vây lại.
“Môn chủ, ông định làm gì thế?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm, cậu có thể xử lý được di chứng của Kỳ Lân Biến thì chắc chắn là bệnh của tôi cũng không thể làm khó được cậu. Cậu hôm nay hoặc là giúp tôi chữa trị những vết thương này, hoặc là chôn xác ở đây. Cậu tự chọn đi”, môn chủ lạnh giọng.
“Cậu đang uy hiếp tôi đấy hả?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng tôi không muốn đánh nhau với ông”.
“Không phải cậu quyết là được!”
“Vậy cơ à?”
“Sao? Cậu vẫn muốn trả giá với tôi hả?”, môn chủ lạnh lùng nói.
“Dù sao thì tôi cũng chết. Trước khi chết tôi kéo theo cậu thì tôi cũng chẳng thiệt đi đâu!”
“Ông không làm được đâu!”
“Vậy thì cậu thử đi”, môn chủ lau máu ở khóe miệng, đi về phía Lâm Chính. Những người khác cũng chuẩn bị ra tay. Ánh mắt người nào người nấy lạnh như băng.
Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng. Thế nhưng…Lâm Chính từ đầu đến cuối chẳng hề tỏ ra sợ hãi.
Anh lấy điện thoại ra và nhìn giờ: “Cũng tới lúc rồi”.
Môn chủ giật mình: “Cái gì mà tới lúc rồi?”
Dứt lời, một tiếng huýt vang lên. Sau đó là vài chiếc xe lao vào. Tiếng xe phanh két, đỗ ngay trước mặt đám đệ tử Kỳ Lân Môn. Một lượng lớn những người mặc đồng phục bước xuống xe, rút súng chĩa về phía trước.
“Cấm cử động!”
“Tất cả hạ vũ khí xuống, đưa tay lên đâu. Nhanh!”
Tiếng hét vang lên. Người của Kỳ Lân Môn sững sờ. Môn chủ há hốc miệng, chăm chăm nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Cậu…báo cảnh sát?”
“Gặp khó khăn thì tìm tới cảnh sát! Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính nhún vai.
“Tên?”
“Dịch Quế Lâm”.
“Giới tính?”
“Nam…”
“Nghề nghiệp?”
“Nghề…nghiệp sao?”
“Tức là hỏi ông làm gì đấy?”
“Môn chủ Kỳ Lân Môn…có được coi là nghề nghiệp không?” . đam mỹ hài
“Còn môn chủ à? Nhìn ghê vậy cơ mà! Nói! Tại sao lại đàn đúm gây sự?”
“Chúng tôi chỉ tỷ thí võ công…có gây sự gì đâu!”
“Tỷ thí mà gây chết mấy mạng người à?”, cảnh sát đập bàn, trừng mắt với môn chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.