Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2051
Bạch Long
20/04/2024
Đối diện cậu ta là một cô gái nhuộm tóc màu tím, đeo bông tai, vẽ mắt khói.
Cô gái liếc về phía này, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp đang đi vào, trong đôi mắt tràn ngập oán hận và lạnh lùng.
“Ồ? Đây không phải cô Lương của chúng ta sao? Cô Lương, sao cô có thời gian đến chỗ chúng tôi vậy?”, cô gái đánh mắt khói cũng chính là Mãn Băng Hoàn cầm rượu vang đỏ trên bàn trà lên, lắc lắc, nhấp một ngụm rồi nói.
“Chị… Chị Mãn…”, Lương Tiểu Điệp run rẩy gọi.
“Băng Hoàn, đừng làm khó Tiểu Điệp nữa. Tôi biết giữa hai người có chút hiểu lầm, nhưng Tiểu Điệp đã đến đây, chắc chắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi”, cậu Vân mỉm cười nói, đừng dậy đi về phía Lương Tiểu Điệp: “Nào, Tiểu Điệp, đến chỗ tôi ngồi nói chuyện”.
Cậu ta nói xong bèn đưa tay định kéo Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp theo bản năng rụt tay lại.
Cậu Vân lập tức nhíu mày.
“Cậu Vân, tôi đã nói con khốn này hoàn toàn không có ý với cậu, cậu cần gì phải mặt dày đi la liếm cô ta? Loại gái điếm này không thể nào nói chuyện đàng hoàng với cô ta, cậu nên nghỉ ngơi chút đi, để tôi giải quyết con nhỏ này!”, Mãn Băng Hoàn cười nhạt đứng dậy, đi về phía Lương Tiểu Điệp.
“Cậu Vân, chị Mãn, tôi… tôi chỉ đến nói rõ việc này với các người, không có ý gì khác. Cầu xin hai người tha cho tôi đi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, tôi… tôi chỉ muốn học thật tốt, sau đó tốt nghiệp. Hai người thật sự không cần phải đối phó tôi nữa”, Lương Tiểu Điệp hơi sợ hãi, nhưng vẫn đánh liều nói ra những lời nhún nhường này.
Nào ngờ cô ta vừa nói xong, đám người Mãn Băng Hoàn lại cười lớn.
“Ha ha ha… hoa khôi Lương của trường chúng ta lại nhượng bộ rồi! Đúng là thú vị!”.
“Thế nào? Bây giờ biết sợ rồi à? Cầu xin chúng tôi dừng tay? Khi xưa lúc cô dụ dỗ người đàn ông của tôi, sao cô không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?”.
Cô gái ngậm điếu thuốc chửi lớn, sau đó đột nhiên cầm ly rượu đỏ trên bàn trà lên tạt về phía Lương Tiểu Điệp.
Rào!
Rượu văng tung tóe.
Áo Lương Tiểu Điệp bị rượu thấm ướt, trên mặt, trên đầu tóc cũng toàn là rượu.
Cô ta lùi lại hai bước, không tin nổi nhìn rượu trên người mình, lại ngơ ngác nhìn cô gái ngậm điếu thuốc, trong mắt đầy nỗi sợ hãi.
“Tới đây!”.
Cô gái ngậm điếu thuốc ném mạnh ly xuống đất.
Keng!
Ly rượu vỡ tan.
Lương Tiểu Điệp sợ đến mức cơ thể run rẩy, chút dũng khí cuối cùng trong lòng cũng tan biến theo sự rơi vỡ của ly rượu.
Cô ta run rẩy, cẩn thận đi về phía cô gái, hoàn toàn không dám phản kháng.
Đây là thủ đoạn mà đám người này thường dùng.
Hung ác!
Bọn họ luôn như vậy.
Cô gái liếc về phía này, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp đang đi vào, trong đôi mắt tràn ngập oán hận và lạnh lùng.
“Ồ? Đây không phải cô Lương của chúng ta sao? Cô Lương, sao cô có thời gian đến chỗ chúng tôi vậy?”, cô gái đánh mắt khói cũng chính là Mãn Băng Hoàn cầm rượu vang đỏ trên bàn trà lên, lắc lắc, nhấp một ngụm rồi nói.
“Chị… Chị Mãn…”, Lương Tiểu Điệp run rẩy gọi.
“Băng Hoàn, đừng làm khó Tiểu Điệp nữa. Tôi biết giữa hai người có chút hiểu lầm, nhưng Tiểu Điệp đã đến đây, chắc chắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi”, cậu Vân mỉm cười nói, đừng dậy đi về phía Lương Tiểu Điệp: “Nào, Tiểu Điệp, đến chỗ tôi ngồi nói chuyện”.
Cậu ta nói xong bèn đưa tay định kéo Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp theo bản năng rụt tay lại.
Cậu Vân lập tức nhíu mày.
“Cậu Vân, tôi đã nói con khốn này hoàn toàn không có ý với cậu, cậu cần gì phải mặt dày đi la liếm cô ta? Loại gái điếm này không thể nào nói chuyện đàng hoàng với cô ta, cậu nên nghỉ ngơi chút đi, để tôi giải quyết con nhỏ này!”, Mãn Băng Hoàn cười nhạt đứng dậy, đi về phía Lương Tiểu Điệp.
“Cậu Vân, chị Mãn, tôi… tôi chỉ đến nói rõ việc này với các người, không có ý gì khác. Cầu xin hai người tha cho tôi đi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, tôi… tôi chỉ muốn học thật tốt, sau đó tốt nghiệp. Hai người thật sự không cần phải đối phó tôi nữa”, Lương Tiểu Điệp hơi sợ hãi, nhưng vẫn đánh liều nói ra những lời nhún nhường này.
Nào ngờ cô ta vừa nói xong, đám người Mãn Băng Hoàn lại cười lớn.
“Ha ha ha… hoa khôi Lương của trường chúng ta lại nhượng bộ rồi! Đúng là thú vị!”.
“Thế nào? Bây giờ biết sợ rồi à? Cầu xin chúng tôi dừng tay? Khi xưa lúc cô dụ dỗ người đàn ông của tôi, sao cô không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?”.
Cô gái ngậm điếu thuốc chửi lớn, sau đó đột nhiên cầm ly rượu đỏ trên bàn trà lên tạt về phía Lương Tiểu Điệp.
Rào!
Rượu văng tung tóe.
Áo Lương Tiểu Điệp bị rượu thấm ướt, trên mặt, trên đầu tóc cũng toàn là rượu.
Cô ta lùi lại hai bước, không tin nổi nhìn rượu trên người mình, lại ngơ ngác nhìn cô gái ngậm điếu thuốc, trong mắt đầy nỗi sợ hãi.
“Tới đây!”.
Cô gái ngậm điếu thuốc ném mạnh ly xuống đất.
Keng!
Ly rượu vỡ tan.
Lương Tiểu Điệp sợ đến mức cơ thể run rẩy, chút dũng khí cuối cùng trong lòng cũng tan biến theo sự rơi vỡ của ly rượu.
Cô ta run rẩy, cẩn thận đi về phía cô gái, hoàn toàn không dám phản kháng.
Đây là thủ đoạn mà đám người này thường dùng.
Hung ác!
Bọn họ luôn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.