Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2076
Bạch Long
20/04/2024
Người được Mã Hải gọi như vậy thì ở trong nước cũng không nhiều nên Lâm Chính không dám khinh suất. Đợi khi Lâm Chính tức tốc về tới tổng bộ thì mới phát hiện cả tầng nhà đều trống không.
Tất cả nhân viên trên tầng cao nhất đã bị đuổi ra ngoài. Cả Mã Hải cũng không có ở trong, chỉ đứng ngoài chờ đợi.
Chuyện gì thế này? Lâm Chính vội bước tới. Anh chau chặt mày.
“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Cậu còn không tới thì tôi thật không biết phải làm thế nào”, Mã Hải vội vàng bước tới, mừng rỡ như bắt được vàng.
“Ai ở bên trong vậy?”, Lâm Chính liếc nhìn và hỏi.
“Một nam một nữ, cứ đòi gặp cậu bằng được. Thân phận không hề tầm thường. Bọn họ bảo tôi ở đây đợi, đợi đến khi nào cậu tới thì mới được vào”, Mã Hải khổ sở nói.
“Vậy giờ họ ở đâu? Trong phòng họp à?”
“Không, bọn họ …đang ở trong phòng làm việc của cậu”, Mã Hải nói khẽ.
Lâm Chính nghe thấy thế, khuôn mặt đẹp trai lập tức trở nên lạnh lùng.
“Phòng làm việc của tôi? Mã Hải, ông chắc chắn không phải đang nói đùa đấy chứ?”, ánh mắt Lâm Chính đanh lại, quát.
“Chủ tịch Lâm, bọn họ bảo muốn chờ trong phòng làm việc của cậu, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi đã yêu cầu bọn họ đến chờ ở phòng họp, nhưng bọn họ không chịu”, Mã Hải mặt nhăn mày nhó đáp.
“Đây là Dương Hoa hay là nơi nào hả? Rốt cuộc ông là người phụ trách Dương Hoa hay là bọn họ?”, Lâm Chính túm lấy cổ áo Mã Hải, nhỏ giọng quát.
“Chủ tịch Lâm, cậu đừng tức giận, tôi biết cậu có ý kiến, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi không thể từ chối yêu cầu của hai người họ được”, Mã Hải cuống quýt giải thích.
“Tại sao?”, Lâm Chính đanh mắt hỏi.
Mã Hải vội vàng lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh rồi đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính đưa mắt nhìn.
Trong ảnh là một chiếc nhẫn màu đen, trên nhẫn khắc một con hùng ưng sinh động như thật, hùng ưng sải cánh, uy vũ bất phàm.
“Ưng Các?”.
Lâm Chính kêu lên thất thanh.
“Xem ra Chủ tịch Lâm biết về chiếc nhẫn này, nếu đã vậy thì tôi cũng không cần giải thích nữa”, Mã Hải thở phào đáp.
“Sao tôi có thể không biết chứ?”.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Từ hồi còn rất nhỏ Lâm Chính đã từng thấy chiếc nhẫn này.
Hồi đó anh vẫn còn ở nhà họ Lâm.
Người đeo chiếc nhẫn này là bạn của nhà họ Lâm, cũng là người của Ưng Các.
Có thể làm bạn với nhà họ Lâm, thì phải có thực lực tương đương, hoặc là mạnh hơn nhà họ Lâm.
Người nào của Ưng Các cũng đeo một chiếc nhẫn như vậy, để thể hiện thân phận của mình.
Về Ưng Các, thì phàm là những người đứng đầu trong nước đều biết tới.
Bất kể trong lĩnh vực nào ngành nghề nào, thì hai chữ này cũng như sấm đánh bên tai.
Ưng Các không chỉ là một thế lực, mà còn là một gia tộc, một môn phái.
Nhưng nó không phải một thế lực bình thường.
Tất cả nhân viên trên tầng cao nhất đã bị đuổi ra ngoài. Cả Mã Hải cũng không có ở trong, chỉ đứng ngoài chờ đợi.
Chuyện gì thế này? Lâm Chính vội bước tới. Anh chau chặt mày.
“Chủ tịch Lâm, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Cậu còn không tới thì tôi thật không biết phải làm thế nào”, Mã Hải vội vàng bước tới, mừng rỡ như bắt được vàng.
“Ai ở bên trong vậy?”, Lâm Chính liếc nhìn và hỏi.
“Một nam một nữ, cứ đòi gặp cậu bằng được. Thân phận không hề tầm thường. Bọn họ bảo tôi ở đây đợi, đợi đến khi nào cậu tới thì mới được vào”, Mã Hải khổ sở nói.
“Vậy giờ họ ở đâu? Trong phòng họp à?”
“Không, bọn họ …đang ở trong phòng làm việc của cậu”, Mã Hải nói khẽ.
Lâm Chính nghe thấy thế, khuôn mặt đẹp trai lập tức trở nên lạnh lùng.
“Phòng làm việc của tôi? Mã Hải, ông chắc chắn không phải đang nói đùa đấy chứ?”, ánh mắt Lâm Chính đanh lại, quát.
“Chủ tịch Lâm, bọn họ bảo muốn chờ trong phòng làm việc của cậu, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi đã yêu cầu bọn họ đến chờ ở phòng họp, nhưng bọn họ không chịu”, Mã Hải mặt nhăn mày nhó đáp.
“Đây là Dương Hoa hay là nơi nào hả? Rốt cuộc ông là người phụ trách Dương Hoa hay là bọn họ?”, Lâm Chính túm lấy cổ áo Mã Hải, nhỏ giọng quát.
“Chủ tịch Lâm, cậu đừng tức giận, tôi biết cậu có ý kiến, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi không thể từ chối yêu cầu của hai người họ được”, Mã Hải cuống quýt giải thích.
“Tại sao?”, Lâm Chính đanh mắt hỏi.
Mã Hải vội vàng lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh rồi đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính đưa mắt nhìn.
Trong ảnh là một chiếc nhẫn màu đen, trên nhẫn khắc một con hùng ưng sinh động như thật, hùng ưng sải cánh, uy vũ bất phàm.
“Ưng Các?”.
Lâm Chính kêu lên thất thanh.
“Xem ra Chủ tịch Lâm biết về chiếc nhẫn này, nếu đã vậy thì tôi cũng không cần giải thích nữa”, Mã Hải thở phào đáp.
“Sao tôi có thể không biết chứ?”.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Từ hồi còn rất nhỏ Lâm Chính đã từng thấy chiếc nhẫn này.
Hồi đó anh vẫn còn ở nhà họ Lâm.
Người đeo chiếc nhẫn này là bạn của nhà họ Lâm, cũng là người của Ưng Các.
Có thể làm bạn với nhà họ Lâm, thì phải có thực lực tương đương, hoặc là mạnh hơn nhà họ Lâm.
Người nào của Ưng Các cũng đeo một chiếc nhẫn như vậy, để thể hiện thân phận của mình.
Về Ưng Các, thì phàm là những người đứng đầu trong nước đều biết tới.
Bất kể trong lĩnh vực nào ngành nghề nào, thì hai chữ này cũng như sấm đánh bên tai.
Ưng Các không chỉ là một thế lực, mà còn là một gia tộc, một môn phái.
Nhưng nó không phải một thế lực bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.