Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2087
Bạch Long
20/04/2024
Không một tập đoàn tài chính hay thế tộc nào muốn đối đầu với gia tộc như vậy.
Bao gồm cả Lâm Chính.
Với sự hiểu biết của anh về Ưng Các, nếu so sánh Dương Hoa hiện giờ với Ưng Các thì chẳng khác nào một đứa trẻ con với một người trưởng thành cường tráng khỏe mạnh, không thể chịu nổi một đòn…
Thảo nào đối phương lại cao ngạo như vậy.
Thảo nào Mã Hải lại nhẫn nhục chịu đựng, run rẩy sợ hãi như vậy.
“Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, chúng tôi đã mở hết camera trong phòng làm việc của cậu rồi, nếu bọn họ động vào máy tính hoặc giấy tờ của cậu, thì chắc chắn sẽ bị chúng ta truy cứu trách nhiệm”, Mã Hải vội nói.
“Nếu bọn họ đúng là người của Ưng Các, thì chắc chắn sẽ có mắt nhìn rất cao, họ không có hứng thú với giấy tờ của tôi đâu”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Vậy bọn họ đến Dương Hoa để làm gì?”, Mã Hải ngạc nhiên hỏi.
“Chắc hẳn là đến để xin thuốc”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Xin thuốc? Những loại thuốc chúng ta đang nghiên cứu điều chế đều có thể mua được mà… Bọn họ định xin thuốc gì chứ?”.
Lâm Chính không trả lời, mà bước về phía cửa.
Mã Hải vội vàng đi theo.
Mấy người nhanh chân đi về phía phòng làm việc ở cuối hành lang.
Giày da nện xuống đất phát ra âm thanh rõ ràng, vang vọng xung quanh.
Mã Hải chạy lên trước, mở cửa phòng làm việc ra.
Lâm Chính sải bước tiến vào.
Lúc này, có hai người đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc của Lâm Chính.
Đúng vậy, là ngồi ngay ngắn.
Một nam một nữ.
Bọn họ ăn mặc theo lối cổ phong, nam mặc áo bào, nữ mặc váy lụa, cài trâm, có mấy phần giống với thế ngoại cao nhân.
Bọn họ ngồi ở sô pha, sống lưng thẳng tắp, bất động không nhúc nhích, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mã Hải thấy thế thì sửng sốt.
Lâm Chính cũng hơi kinh ngạc.
Anh quan sát hai người này, đồng thời liếc nhìn ngón tay của bọn họ.
Đúng là người của Ưng Các.
Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tới ngồi xuống ghế giám đốc của mình, không nói tiếng nào mà chỉ lo pha trà.
Mã Hải căng thẳng đứng ở bên cạnh.
“Cậu chính là thần y Lâm sao?”.
Đúng lúc này, người đàn ông mặc áo bào màu xanh lam mở hé mắt ra, lên tiếng hỏi.
Giọng nói rất bình thản.
Nhưng khẩu khí ngạo mạn thì không thể che giấu được.
“Là tôi đây, có chuyện gì sao?”.
Bao gồm cả Lâm Chính.
Với sự hiểu biết của anh về Ưng Các, nếu so sánh Dương Hoa hiện giờ với Ưng Các thì chẳng khác nào một đứa trẻ con với một người trưởng thành cường tráng khỏe mạnh, không thể chịu nổi một đòn…
Thảo nào đối phương lại cao ngạo như vậy.
Thảo nào Mã Hải lại nhẫn nhục chịu đựng, run rẩy sợ hãi như vậy.
“Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, chúng tôi đã mở hết camera trong phòng làm việc của cậu rồi, nếu bọn họ động vào máy tính hoặc giấy tờ của cậu, thì chắc chắn sẽ bị chúng ta truy cứu trách nhiệm”, Mã Hải vội nói.
“Nếu bọn họ đúng là người của Ưng Các, thì chắc chắn sẽ có mắt nhìn rất cao, họ không có hứng thú với giấy tờ của tôi đâu”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Vậy bọn họ đến Dương Hoa để làm gì?”, Mã Hải ngạc nhiên hỏi.
“Chắc hẳn là đến để xin thuốc”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Xin thuốc? Những loại thuốc chúng ta đang nghiên cứu điều chế đều có thể mua được mà… Bọn họ định xin thuốc gì chứ?”.
Lâm Chính không trả lời, mà bước về phía cửa.
Mã Hải vội vàng đi theo.
Mấy người nhanh chân đi về phía phòng làm việc ở cuối hành lang.
Giày da nện xuống đất phát ra âm thanh rõ ràng, vang vọng xung quanh.
Mã Hải chạy lên trước, mở cửa phòng làm việc ra.
Lâm Chính sải bước tiến vào.
Lúc này, có hai người đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc của Lâm Chính.
Đúng vậy, là ngồi ngay ngắn.
Một nam một nữ.
Bọn họ ăn mặc theo lối cổ phong, nam mặc áo bào, nữ mặc váy lụa, cài trâm, có mấy phần giống với thế ngoại cao nhân.
Bọn họ ngồi ở sô pha, sống lưng thẳng tắp, bất động không nhúc nhích, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Mã Hải thấy thế thì sửng sốt.
Lâm Chính cũng hơi kinh ngạc.
Anh quan sát hai người này, đồng thời liếc nhìn ngón tay của bọn họ.
Đúng là người của Ưng Các.
Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tới ngồi xuống ghế giám đốc của mình, không nói tiếng nào mà chỉ lo pha trà.
Mã Hải căng thẳng đứng ở bên cạnh.
“Cậu chính là thần y Lâm sao?”.
Đúng lúc này, người đàn ông mặc áo bào màu xanh lam mở hé mắt ra, lên tiếng hỏi.
Giọng nói rất bình thản.
Nhưng khẩu khí ngạo mạn thì không thể che giấu được.
“Là tôi đây, có chuyện gì sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.