Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 210
Bạch Long
19/04/2024
“Nhà hàng của ông hai Liễu cũng dám niêm phong? Anh ta không sợ đắc tội với ông hai Liễu à?”.
“Có thể mời được người của Cục Y tế tới, cậu nghĩ anh ta sẽ sợ ông hai Liễu hay sao?”.
Người trong nhà hàng xôn xao, châu đầu ghé tai, ai nấy nhìn về Lâm Chính với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Nhân viên phục vụ ngơ ngác.
Còn Tô Trương Dương, sắc mặt đã vô cùng khó coi, trong mắt đầy vẻ hoang mang.
Lúc này, một người đàn ông đầu hói mập mạp không biết từ đâu chui ra, không nói gì mà tát nhân viên phục vụ đó một cái.
Bốp!
Nhân viên phục vụ bị tát ngã ra đất, má in dấu tay đỏ chót.
“Tên khốn, ai cho cậu tiếp đãi khách quý chậm trễ?”, người đàn ông đó mắng nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ ấm ức, muốn nói lại thôi.
“Tôi là quản lý của nhà hàng này, tôi họ Chu, thực sự xin lỗi anh. Tất cả là do cậu ta không hiểu chuyện, tiếp đãi anh chậm trễ, mong anh giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng tôi được không?”, người đó cười trừ nói.
“Ồ? Sao vừa rồi không thấy anh ra mặt? Bây giờ xảy ra chuyện rồi anh lại chạy ra đây?”, Lâm Chính nói.
Quản lý Chu sửng sốt, vội cười nói: “Thưa anh, lần này là chúng tôi có mắt không tròng, đắc tội với anh. Tôi xin lỗi anh tại đây, sau này anh đến nhà hàng dùng bữa đều sẽ được giảm 50%, mong anh giơ cao đánh khẽ! Suy cho cùng nhà hàng này cũng là của ông hai, làm người chừa một đường lui, sau này dễ gặp lại…”.
Quản lý Chu nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, vờ như là chịu thua, nhưng thực ra lại đang uy hiếp Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày nói: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.
“Không dám, không dám, thưa anh, tôi chỉ đang nhắc nhở anh”, quản lý Chu cười híp mắt nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Vậy tôi đợi ông hai Liễu của anh đến tìm tôi”.
Nói xong, anh đứng dậy đi ra phía cửa.
“Anh gì ơi!”, quản lý Chu vội vàng gọi lại, nhưng vô dụng.
“Tiểu Nhu, chúng ta đi thôi”.
“Lâm Chính!”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng đuổi theo: “Anh điên rồi à? Anh có biết ông hai Liễu là ai không? Anh không sợ ông ta trả thù à? Mau qua đó giải quyết chuyện này cho xong đi”.
“Anh làm sao giải quyết? Nhân viên Cục Y tế đã đến đây kiểm tra, bây giờ tra ra vấn đề rồi, chẳng lẽ một câu của anh là giải quyết được sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ vô tội.
“Vậy sao anh gọi người ta tới được?”.
“Anh chỉ dùng quyền tố cáo bình thường để tố cáo bằng điện thoại mà thôi”.
“Chỉ vậy thôi?”.
“Lẽ nào còn cần làm gì khác?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Tô Nhu cạn lời.
Cơ quan ở Giang Thành làm việc với hiệu suất cao vậy sao?
Cô nghi ngờ, đồng thời cũng tràn đầy lo lắng.
Dù thế nào cũng đã đắc tội với ông hai Liễu, đến lúc đó ông ta tìm tới thì phải làm sao?
“Bỏ đi, đi bước nào tính bước đó”.
“Có thể mời được người của Cục Y tế tới, cậu nghĩ anh ta sẽ sợ ông hai Liễu hay sao?”.
Người trong nhà hàng xôn xao, châu đầu ghé tai, ai nấy nhìn về Lâm Chính với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Nhân viên phục vụ ngơ ngác.
Còn Tô Trương Dương, sắc mặt đã vô cùng khó coi, trong mắt đầy vẻ hoang mang.
Lúc này, một người đàn ông đầu hói mập mạp không biết từ đâu chui ra, không nói gì mà tát nhân viên phục vụ đó một cái.
Bốp!
Nhân viên phục vụ bị tát ngã ra đất, má in dấu tay đỏ chót.
“Tên khốn, ai cho cậu tiếp đãi khách quý chậm trễ?”, người đàn ông đó mắng nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ ấm ức, muốn nói lại thôi.
“Tôi là quản lý của nhà hàng này, tôi họ Chu, thực sự xin lỗi anh. Tất cả là do cậu ta không hiểu chuyện, tiếp đãi anh chậm trễ, mong anh giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng tôi được không?”, người đó cười trừ nói.
“Ồ? Sao vừa rồi không thấy anh ra mặt? Bây giờ xảy ra chuyện rồi anh lại chạy ra đây?”, Lâm Chính nói.
Quản lý Chu sửng sốt, vội cười nói: “Thưa anh, lần này là chúng tôi có mắt không tròng, đắc tội với anh. Tôi xin lỗi anh tại đây, sau này anh đến nhà hàng dùng bữa đều sẽ được giảm 50%, mong anh giơ cao đánh khẽ! Suy cho cùng nhà hàng này cũng là của ông hai, làm người chừa một đường lui, sau này dễ gặp lại…”.
Quản lý Chu nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, vờ như là chịu thua, nhưng thực ra lại đang uy hiếp Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày nói: “Anh đang đe dọa tôi sao?”.
“Không dám, không dám, thưa anh, tôi chỉ đang nhắc nhở anh”, quản lý Chu cười híp mắt nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Vậy tôi đợi ông hai Liễu của anh đến tìm tôi”.
Nói xong, anh đứng dậy đi ra phía cửa.
“Anh gì ơi!”, quản lý Chu vội vàng gọi lại, nhưng vô dụng.
“Tiểu Nhu, chúng ta đi thôi”.
“Lâm Chính!”, Tô Nhu sốt ruột, vội vàng đuổi theo: “Anh điên rồi à? Anh có biết ông hai Liễu là ai không? Anh không sợ ông ta trả thù à? Mau qua đó giải quyết chuyện này cho xong đi”.
“Anh làm sao giải quyết? Nhân viên Cục Y tế đã đến đây kiểm tra, bây giờ tra ra vấn đề rồi, chẳng lẽ một câu của anh là giải quyết được sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ vô tội.
“Vậy sao anh gọi người ta tới được?”.
“Anh chỉ dùng quyền tố cáo bình thường để tố cáo bằng điện thoại mà thôi”.
“Chỉ vậy thôi?”.
“Lẽ nào còn cần làm gì khác?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Tô Nhu cạn lời.
Cơ quan ở Giang Thành làm việc với hiệu suất cao vậy sao?
Cô nghi ngờ, đồng thời cũng tràn đầy lo lắng.
Dù thế nào cũng đã đắc tội với ông hai Liễu, đến lúc đó ông ta tìm tới thì phải làm sao?
“Bỏ đi, đi bước nào tính bước đó”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.