Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2122
Bạch Long
20/04/2024
“200 nghìn tệ? Cô gái, chúng tôi có làm hỏng bộ đồ của cô đâu!”
“Nó đã mất đi giá trị ban đầu rồi nên tôi không thích nữa. Các người bồi thường 200 nghìn tệ, tôi đưa bộ này cho các người”.
Cô gái hừ giọng: “Hừ? Lẽ nào định đưa 20, 30 nghìn tệ cho xong chuyện sao? Cô tưởng tôi là ai?”
“Cô gái, cô…có phải là hơi quá đáng không?”, Tô Nhu có phần tức giận.
“Cô nói cái gì? Dám nói tôi quá đáng sao?”, cô gái gân cổ lên chửi: “Cô tưởng ai cũng nghèo rớt như các người à? Bà đây còn phải làm quá sao? Bà đây mua một bộ đã 200 nghìn tệ mà cô tưởng bộ trên người cô mặc có thể so sánh được à? Sao cô không tự soi lại mình đi”.
“Cô gái, nhưng chúng tôi đã xin lỗi rồi. Hơn nữa, tôi cũng định bồi thường nhưng có điều yêu cầu của cô quá đáng quá. Đền toàn bộ là điều không thể. Dù sao thì tôi cũng không thể xác định được chính xác giá trị của bộ đồ này mà”, Tô Nhu nghiến răng.
“Vậy tức là cô không chịu đền đúng không?”, cô gái tức run.
Bỗng nhiên cô ta đột nhiên chộp lấy con dao trên bàn, kéo váy của Tô Nhu và cứa một đường.
Roẹt! Tiếng vải rách vang lên. Chiếc váy của Tô Nhu bị mất một mảng. Phần đùi của cô bị lộ ra ngoài.
Mặc dù vải không bị rách nhiều nhưng chiếc váy đã không còn hoàn chỉnh nữa và mất đi sự thẩm mỹ vốn có của nó.
“Cô…”, Tô Nhu bàng hoàng.
“Không phải cô nói làm hỏng bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu sao? Đồ bán ngoài đường như cô, tôi làm rách một mảng thì cũng không phải đền bao nhiêu đâu nhỉ? Một miếng vải 10 tệ, đủ không?”
Cô gái cười chế nhạo, sau đó lấy ra một tờ tiền vứt xuống đất.
“Tôi lại không có 10 tệ, cô trả lại tôi 90 tệ đi nhé”.
“Ha ha ha!”, quan khách xung quanh cũng bật cười. Đây rõ ràng là sỉ nhục trắng trợn mà.
Đôi mắt Cư Chí Cường ánh lên vẻ ý vị, thế nhưng anh ta vẫn khuyên cô gái không nên làm gì quá đáng.
Mục đích của bọn họ là chèn ép Tô Nhu, để vạch trần bộ mặt thật của cô và Lâm Chính.
Bọn họ thấy, Tô Nhu và Lâm Chính tỏ ra hòa hợp là vì không có cơ hội nào cho Tô Nhu trở mặt mà thôi.
Nếu có thể tạo ra một cơ hội cho Tô Nhu, để cả thế giới biết được sự bất tài của Lâm Chính thì khi đó Tô Nhu mà muốn rời bỏ anh, cũng sẽ không ai trách móc được cô hết.
Tới khi đó, Tô Nhu ngả về phía chủ tịch Lâm thì bọn họ cũng được coi là có công. Cư Chí Cường định là sẽ như vậy.
Có điều…Có vẻ như cô gái đi cùng anh ta đã bốc hỏa thật sự. Hành động của cô ta đã nằm ngoài sức tưởng tượng và dự liệu của Cư Chí Cường.
Tô Nhu siết chặt nắm đấm, mặt đỏ linh căng. Cô gái này đang lăng mạ cô.
“Cô quá đáng rồi đấy”, Tô Nhu nghiến răng.
“Nếu cô cảm thấy không hài lòng thì chúng ta có thể báo cảnh sát xử lý. Tôi sẽ đền trang phục của cô, nhưng trang phục của tôi, cô đền nổi không?”, cô gái kia cười khẩy.
“Được! Vậy thì báo cảnh sát đi. Tôi không tin cảnh sát bắt tôi đền 200 nghìn tệ”, Tô Nhu tức giận.
Cô cũng cảm thấy cây ngay thì không sợ chết đứng. Mở miệng ra là đòi 200 nghìn tệ, cô gái này rõ ràng là đang bắt nạt người khác mà. Dù bộ trang phục của cô ta giặt một lần có mất giá thì cũng không tới từng đó tiền.
Tuy nhiên dù không phải đền 200 nghìn tệ thì cũng phải đền tới 70,80 nghìn tệ mất. Tô Nhu thở dài, cảm thấy bất lực. Cô càng bất lực hơn khi bộ đồ của mình cũng bị làm hỏng. Mặc dù đó là bộ đồ do Lâm Chính tặng, không đáng giá bao nhiêu nhưng cô rất thích.
“Nó đã mất đi giá trị ban đầu rồi nên tôi không thích nữa. Các người bồi thường 200 nghìn tệ, tôi đưa bộ này cho các người”.
Cô gái hừ giọng: “Hừ? Lẽ nào định đưa 20, 30 nghìn tệ cho xong chuyện sao? Cô tưởng tôi là ai?”
“Cô gái, cô…có phải là hơi quá đáng không?”, Tô Nhu có phần tức giận.
“Cô nói cái gì? Dám nói tôi quá đáng sao?”, cô gái gân cổ lên chửi: “Cô tưởng ai cũng nghèo rớt như các người à? Bà đây còn phải làm quá sao? Bà đây mua một bộ đã 200 nghìn tệ mà cô tưởng bộ trên người cô mặc có thể so sánh được à? Sao cô không tự soi lại mình đi”.
“Cô gái, nhưng chúng tôi đã xin lỗi rồi. Hơn nữa, tôi cũng định bồi thường nhưng có điều yêu cầu của cô quá đáng quá. Đền toàn bộ là điều không thể. Dù sao thì tôi cũng không thể xác định được chính xác giá trị của bộ đồ này mà”, Tô Nhu nghiến răng.
“Vậy tức là cô không chịu đền đúng không?”, cô gái tức run.
Bỗng nhiên cô ta đột nhiên chộp lấy con dao trên bàn, kéo váy của Tô Nhu và cứa một đường.
Roẹt! Tiếng vải rách vang lên. Chiếc váy của Tô Nhu bị mất một mảng. Phần đùi của cô bị lộ ra ngoài.
Mặc dù vải không bị rách nhiều nhưng chiếc váy đã không còn hoàn chỉnh nữa và mất đi sự thẩm mỹ vốn có của nó.
“Cô…”, Tô Nhu bàng hoàng.
“Không phải cô nói làm hỏng bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu sao? Đồ bán ngoài đường như cô, tôi làm rách một mảng thì cũng không phải đền bao nhiêu đâu nhỉ? Một miếng vải 10 tệ, đủ không?”
Cô gái cười chế nhạo, sau đó lấy ra một tờ tiền vứt xuống đất.
“Tôi lại không có 10 tệ, cô trả lại tôi 90 tệ đi nhé”.
“Ha ha ha!”, quan khách xung quanh cũng bật cười. Đây rõ ràng là sỉ nhục trắng trợn mà.
Đôi mắt Cư Chí Cường ánh lên vẻ ý vị, thế nhưng anh ta vẫn khuyên cô gái không nên làm gì quá đáng.
Mục đích của bọn họ là chèn ép Tô Nhu, để vạch trần bộ mặt thật của cô và Lâm Chính.
Bọn họ thấy, Tô Nhu và Lâm Chính tỏ ra hòa hợp là vì không có cơ hội nào cho Tô Nhu trở mặt mà thôi.
Nếu có thể tạo ra một cơ hội cho Tô Nhu, để cả thế giới biết được sự bất tài của Lâm Chính thì khi đó Tô Nhu mà muốn rời bỏ anh, cũng sẽ không ai trách móc được cô hết.
Tới khi đó, Tô Nhu ngả về phía chủ tịch Lâm thì bọn họ cũng được coi là có công. Cư Chí Cường định là sẽ như vậy.
Có điều…Có vẻ như cô gái đi cùng anh ta đã bốc hỏa thật sự. Hành động của cô ta đã nằm ngoài sức tưởng tượng và dự liệu của Cư Chí Cường.
Tô Nhu siết chặt nắm đấm, mặt đỏ linh căng. Cô gái này đang lăng mạ cô.
“Cô quá đáng rồi đấy”, Tô Nhu nghiến răng.
“Nếu cô cảm thấy không hài lòng thì chúng ta có thể báo cảnh sát xử lý. Tôi sẽ đền trang phục của cô, nhưng trang phục của tôi, cô đền nổi không?”, cô gái kia cười khẩy.
“Được! Vậy thì báo cảnh sát đi. Tôi không tin cảnh sát bắt tôi đền 200 nghìn tệ”, Tô Nhu tức giận.
Cô cũng cảm thấy cây ngay thì không sợ chết đứng. Mở miệng ra là đòi 200 nghìn tệ, cô gái này rõ ràng là đang bắt nạt người khác mà. Dù bộ trang phục của cô ta giặt một lần có mất giá thì cũng không tới từng đó tiền.
Tuy nhiên dù không phải đền 200 nghìn tệ thì cũng phải đền tới 70,80 nghìn tệ mất. Tô Nhu thở dài, cảm thấy bất lực. Cô càng bất lực hơn khi bộ đồ của mình cũng bị làm hỏng. Mặc dù đó là bộ đồ do Lâm Chính tặng, không đáng giá bao nhiêu nhưng cô rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.