Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2137
Bạch Long
20/04/2024
“Vậy anh muốn làm gì?”, Tô Nhu chất vấn.
“Anh muốn nói cho em biết, chồng của em không phải kẻ như thế!”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó lấy từ trong túi ra một tờ giấy. Tô Nhu giật mình ngước nhìn.
Đám quan khách chỉ phì cười. Tình huống thế này rồi mà Lâm Chính còn định làm gì không biết? Cậu ta định cứu vãn tình hình ư? Cậu ta mà còn không đi thì sẽ trở thành trò cười thật đấy.
“Đúng là não tàn”, Nhậm Quy lắc đầu rồi liếc nhìn tờ giấy. Thế nhưng khi nhìn thấy nó thì ông ta như bị sét đánh…
Đó là đơn đặt hàng. Trên tờ đơn là cái tên Lâm Chính – bên cạnh là tiếng anh. Dịch ra thì có nghĩa là đây là hóa đơn mua bộ trang phục Hoa Hi Vọng…
“Cái gì?”, đám đông trố mắt.
“Thực ra các người nhầm rồi. Các người tưởng rằng bộ trang phục này là do thần y Lâm tặng vợ tôi sao? Thực ra không phải. Bộ này là của tôi. Không có liên quan gì tới thần y Lâm hết. Mở to mắt ra mà nhìn. Tôi là Lâm Chính, bộ đồ này là do tôi tặng vợ tôi”.
Lâm Chính cầm tờ hóa đơn, lạnh lùng nhìn đám đông và hét lên.
Câu nói của Lâm Chính khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Những người có mặt đều run rẩy, trợn tròn hai mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt không thể tin được. Nói một cách chính xác là nhìn tờ đơn trong tay anh.
Chuyện này là sao?
Bộ cặp Hoa Hi Vọng này… là do Lâm Chính mua?
Điên rồi sao?
Lâm Chính là loại người gì chứ?
Anh lấy đâu ra tiền mà mua bộ lễ phục đắt đỏ như vậy?
Cho dù anh bán máu bán nội tạng cũng không đủ để mua một góc của bộ quần áo này…
Chắc chắn là có vấn đề!
Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó!
Những người có mặt đều tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, nhiều người còn không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa.
Không ai chấp nhận được hiện thực kinh hãi thế tục này cả…
“Là giả! Đây chắc chắn là giả!”.
Cư Chí Cường có phản ứng đầu tiên, lập tức lớn tiếng hét lên: “Chắc chắn là thằng chó này ngụy tạo! Đây chắc chắn là giả!”.
Tất cả các khách mời đều hoàn hồn lại.
Đúng vậy.
Đây chỉ là một tờ giấy, muốn ngụy tạo thì quá đơn giản, lên mạng tìm bừa một mẫu hợp đồng nhìn có vẻ chính quy có vẻ dễ hù dọa, sau đó chỉnh sửa một chút rồi in ra, chẳng phải có thể dọa được người khác rồi hay sao?
Muốn làm giả cái này thì chắc chắn không có gì khó cả.
Nhưng… có cần thiết phải làm vậy không?
“Phải đấy, một kẻ vô dụng như Lâm Chính thì làm sao mua được cặp Hoa Hi Vọng? Phải biết rằng, bộ lễ phục này cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, mà phải có mối quan hệ. Tôi chưa cần biết anh ta có tiền không, nhưng quan hệ… anh ta có sao?”.
“Anh muốn nói cho em biết, chồng của em không phải kẻ như thế!”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó lấy từ trong túi ra một tờ giấy. Tô Nhu giật mình ngước nhìn.
Đám quan khách chỉ phì cười. Tình huống thế này rồi mà Lâm Chính còn định làm gì không biết? Cậu ta định cứu vãn tình hình ư? Cậu ta mà còn không đi thì sẽ trở thành trò cười thật đấy.
“Đúng là não tàn”, Nhậm Quy lắc đầu rồi liếc nhìn tờ giấy. Thế nhưng khi nhìn thấy nó thì ông ta như bị sét đánh…
Đó là đơn đặt hàng. Trên tờ đơn là cái tên Lâm Chính – bên cạnh là tiếng anh. Dịch ra thì có nghĩa là đây là hóa đơn mua bộ trang phục Hoa Hi Vọng…
“Cái gì?”, đám đông trố mắt.
“Thực ra các người nhầm rồi. Các người tưởng rằng bộ trang phục này là do thần y Lâm tặng vợ tôi sao? Thực ra không phải. Bộ này là của tôi. Không có liên quan gì tới thần y Lâm hết. Mở to mắt ra mà nhìn. Tôi là Lâm Chính, bộ đồ này là do tôi tặng vợ tôi”.
Lâm Chính cầm tờ hóa đơn, lạnh lùng nhìn đám đông và hét lên.
Câu nói của Lâm Chính khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Những người có mặt đều run rẩy, trợn tròn hai mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt không thể tin được. Nói một cách chính xác là nhìn tờ đơn trong tay anh.
Chuyện này là sao?
Bộ cặp Hoa Hi Vọng này… là do Lâm Chính mua?
Điên rồi sao?
Lâm Chính là loại người gì chứ?
Anh lấy đâu ra tiền mà mua bộ lễ phục đắt đỏ như vậy?
Cho dù anh bán máu bán nội tạng cũng không đủ để mua một góc của bộ quần áo này…
Chắc chắn là có vấn đề!
Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó!
Những người có mặt đều tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, nhiều người còn không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa.
Không ai chấp nhận được hiện thực kinh hãi thế tục này cả…
“Là giả! Đây chắc chắn là giả!”.
Cư Chí Cường có phản ứng đầu tiên, lập tức lớn tiếng hét lên: “Chắc chắn là thằng chó này ngụy tạo! Đây chắc chắn là giả!”.
Tất cả các khách mời đều hoàn hồn lại.
Đúng vậy.
Đây chỉ là một tờ giấy, muốn ngụy tạo thì quá đơn giản, lên mạng tìm bừa một mẫu hợp đồng nhìn có vẻ chính quy có vẻ dễ hù dọa, sau đó chỉnh sửa một chút rồi in ra, chẳng phải có thể dọa được người khác rồi hay sao?
Muốn làm giả cái này thì chắc chắn không có gì khó cả.
Nhưng… có cần thiết phải làm vậy không?
“Phải đấy, một kẻ vô dụng như Lâm Chính thì làm sao mua được cặp Hoa Hi Vọng? Phải biết rằng, bộ lễ phục này cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, mà phải có mối quan hệ. Tôi chưa cần biết anh ta có tiền không, nhưng quan hệ… anh ta có sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.