Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2142
Bạch Long
20/04/2024
Trên con đường khuya khoắt.
Tô Nhu lái xe như bay.
Nhưng lái được một lát, Tô Nhu liền dừng xe ở ven đường.
Cô nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó, khuôn mặt có vẻ phức tạp.
“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi”, Lâm Chính nói.
“Tại sao anh trúng giải đặc biệt mà không nói với em?”, Tô Nhu ngập ngừng một lát, rồi khàn giọng hỏi.
“Anh thấy chỉ là hai bộ quần áo, không có gì to tát cả…”
“Không có gì to tát? Hai bộ quần áo đó trị giá bao nhiêu tiền… chắc hôm nay anh cũng biết rồi nhỉ?”, Tô Nhu ngoảnh phắt sang, nhìn anh chằm chằm: “Anh có biết rằng, nếu bán hai bộ quần áo này thì cuộc sống của anh sẽ có sự thay đổi rất lớn không? Sẽ không còn ai khinh thường anh nữa. Nếu anh có tiền, thì thái độ của mẹ em dành cho anh cũng sẽ thay đổi. Điều này không đáng sao? Lẽ nào tất cả những chuyện này không tốt sao? Đây là hai bộ quần áo quyết định số phận của anh đấy”.
“Nhưng… anh chỉ muốn bộ quần áo đó được mặc trên người em”, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Tô Nhu, đáp.
Một câu nói đơn giản nhưng khiến Tô Nhu lập tức run lên.
Cô sửng sốt nhìn Lâm Chính, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc và phức tạp.
Một lúc sau, cô quay đầu đi, vành mắt hơi đỏ lên, im lặng một lát mới thốt ra hai chữ.
“Đồ ngốc…”
Lâm Chính bỗng dưng bật cười.
Anh chỉ nói thật thôi mà…
Chiếc xe tiếp tục bon bon trên đường.
Rồi dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
“Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ đồn khắp Giang Thành, thậm chí là lên báo, đến lúc đó ai cũng sẽ biết. Tuy hai bộ lễ phục này đã bị hỏng, nhưng tiền bồi thường của Cư Chí Cường cũng đủ cho anh dùng. Em nghĩ chắc chắn ngày mai mẹ sẽ tới tìm anh, cũng sẽ nhìn anh với con mắt khác, anh hãy thể hiện cho tốt đấy”, Tô Nhu nói đầy nghiêm túc.
“Để tính sau đi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Em đi tắm đây, anh nghỉ sớm đi”.
Tô Nhu nói xong, đang định xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này, hình như bỗng dưng nhớ ra gì đó, cô lại quay sang nhìn Lâm Chính.
“Lâm Chính, thực ra có lúc, em phát hiện mình không thể nhìn thấu anh”.
“Ồ, nghĩa là sao?”, Lâm Chính nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
“Không có gì… em chỉ cảm thấy… có lẽ anh còn chuyện chưa nói với em”, Tô Nhu nói xong liền đi vào phòng tắm.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Tô Nhu không phải là đồ ngốc.
Có lẽ… cô đã phát hiện ra một số điều bất thường.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Nếu Tô Nhu quả thực tin vào thân phận của Lâm Chính, thì đối với anh cũng là một sự giải thoát.
Chỉ có điều, anh phải nghĩ cách để Tô Nhu đảm bảo có thể giữ bí mật về thân phận của anh.
Dù sao việc này cũng không phải để bảo vệ Lâm Chính, mà là bảo vệ Tô Nhu.
Rè rè…
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Tô Nhu lái xe như bay.
Nhưng lái được một lát, Tô Nhu liền dừng xe ở ven đường.
Cô nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì đó, khuôn mặt có vẻ phức tạp.
“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi”, Lâm Chính nói.
“Tại sao anh trúng giải đặc biệt mà không nói với em?”, Tô Nhu ngập ngừng một lát, rồi khàn giọng hỏi.
“Anh thấy chỉ là hai bộ quần áo, không có gì to tát cả…”
“Không có gì to tát? Hai bộ quần áo đó trị giá bao nhiêu tiền… chắc hôm nay anh cũng biết rồi nhỉ?”, Tô Nhu ngoảnh phắt sang, nhìn anh chằm chằm: “Anh có biết rằng, nếu bán hai bộ quần áo này thì cuộc sống của anh sẽ có sự thay đổi rất lớn không? Sẽ không còn ai khinh thường anh nữa. Nếu anh có tiền, thì thái độ của mẹ em dành cho anh cũng sẽ thay đổi. Điều này không đáng sao? Lẽ nào tất cả những chuyện này không tốt sao? Đây là hai bộ quần áo quyết định số phận của anh đấy”.
“Nhưng… anh chỉ muốn bộ quần áo đó được mặc trên người em”, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn Tô Nhu, đáp.
Một câu nói đơn giản nhưng khiến Tô Nhu lập tức run lên.
Cô sửng sốt nhìn Lâm Chính, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc và phức tạp.
Một lúc sau, cô quay đầu đi, vành mắt hơi đỏ lên, im lặng một lát mới thốt ra hai chữ.
“Đồ ngốc…”
Lâm Chính bỗng dưng bật cười.
Anh chỉ nói thật thôi mà…
Chiếc xe tiếp tục bon bon trên đường.
Rồi dừng ở tầng một công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
“Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ đồn khắp Giang Thành, thậm chí là lên báo, đến lúc đó ai cũng sẽ biết. Tuy hai bộ lễ phục này đã bị hỏng, nhưng tiền bồi thường của Cư Chí Cường cũng đủ cho anh dùng. Em nghĩ chắc chắn ngày mai mẹ sẽ tới tìm anh, cũng sẽ nhìn anh với con mắt khác, anh hãy thể hiện cho tốt đấy”, Tô Nhu nói đầy nghiêm túc.
“Để tính sau đi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Em đi tắm đây, anh nghỉ sớm đi”.
Tô Nhu nói xong, đang định xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này, hình như bỗng dưng nhớ ra gì đó, cô lại quay sang nhìn Lâm Chính.
“Lâm Chính, thực ra có lúc, em phát hiện mình không thể nhìn thấu anh”.
“Ồ, nghĩa là sao?”, Lâm Chính nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
“Không có gì… em chỉ cảm thấy… có lẽ anh còn chuyện chưa nói với em”, Tô Nhu nói xong liền đi vào phòng tắm.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Tô Nhu không phải là đồ ngốc.
Có lẽ… cô đã phát hiện ra một số điều bất thường.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm.
Nếu Tô Nhu quả thực tin vào thân phận của Lâm Chính, thì đối với anh cũng là một sự giải thoát.
Chỉ có điều, anh phải nghĩ cách để Tô Nhu đảm bảo có thể giữ bí mật về thân phận của anh.
Dù sao việc này cũng không phải để bảo vệ Lâm Chính, mà là bảo vệ Tô Nhu.
Rè rè…
Đúng lúc này, điện thoại rung lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.