Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2150
Bạch Long
20/04/2024
Nhậm Quy đè nén lửa giận, sau đó lấy căn cước từ trong túi ra.
Bảo vệ xác thực xong mới cho đi.
“Tôi không biết Chủ tịch Lâm căn dặn các người thế nào, nhưng chuyện này tôi sẽ báo lại với Chủ tịch Lâm!”.
Nhậm Quy liếc nhìn hai bảo vệ, mặt không có cảm xúc gì, sau đó mới đi vào phòng hội nghị.
Bảo vệ không để tâm.
Trong phòng hội nghị đã có mấy chục người ngồi.
Mỗi một người đều là nhân vật không tầm thường, danh tiếng lừng lẫy.
Hội thảo lần này e rằng sẽ được toàn quốc thậm chí là cả quốc tế chú ý!
“Ồ, ông Nhậm đến rồi!”.
“Ông Nhậm, chào ông!”.
“Cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi lâu lắm rồi!”.
Người trong phòng hội nghị lần lượt bao vây lại, ai nấy tươi cười, vô cùng nhiệt tình.
Nhậm Quy cũng nhiệt tình chào hỏi từng người.
“Sắp đến giờ rồi, mọi người ngồi xuống đi, lát nữa ông Mã đến đây, thấy hiện trường lộn xộn chắc chắn sẽ không vui đâu. Nào nào, ngồi xuống đi, ngồi xuống nói chuyện”, Nhậm Quy chào hỏi.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhậm Quy địa vị đặc thù, đương nhiên ngồi ở trước nhất.
Đồng thời, Thường Phương, Cư Chí Cường và một vài người nắm trùm các nghành nghề đều ngồi ở hàng trước nhất.
Bọn họ châu đầu ghé tai, vui vẻ bàn luận gì đó.
“Ông Nhậm, nhắc tới thì hội thảo lần này có mục đích gì? Thật sự chỉ là giao lưu một số kinh nghiệm, tâm đắc thôi sao?”, Cư Chí Cường vô cùng chán nản, không nhịn được liếc nhìn Nhậm Quy.
“Giao lưu tâm đắc? Cậu nghĩ nhiều rồi, ngồi ở đây đều là thương nhân, cậu còn hi vọng một nhóm thương nhân giao lưu tâm đắc gì với cậu? Trong mắt người ở đây, ngoại trừ lợi ích, những cái khác đều là rác rưởi!”, Nhậm Quy khẽ cười nói.
“Vậy chúng ta đến đây làm gì?”, Cư Chí Cường khó hiểu hỏi.
“Sao hả? Bố cậu chưa nói với cậu sao?”, Nhậm Quy thắc mắc nhìn anh ta.
Cư Chí Cường lắc đầu.
“Ha ha, xem ra bố cậu quá bận rộn, không để tâm đến chuyện này, doanh nghiệp của gia tộc các cậu càng làm càng lớn!”, Nhậm Quy cười lớn.
Cư Chí Cường càng thêm nghi hoặc.
“Thôi được rồi, nói đơn giản cho cậu biết vậy! Buổi hội thảo ngày hôm nay có hai mục đích, thứ nhất đương nhiên là nhờ vào hội thảo này mà bắt nối quan hệ với Chủ tịch Lâm! Thứ hai là hợp tác với Chủ tịch Lâm, phát triển vài dự án lớn ở Giang Thành”, Nhậm Quy cười nói.
“Dự án lớn?”.
“Ngày 18, bên trên đã đưa xuống vài văn kiện, nói rằng phải chú tâm phát triển bờ Nam Giang Thành, thời gian đầu sẽ đầu tư bảy tỷ. Nhiều ông chủ muốn cắn một miếng trên chiếc bánh gato lớn này, nhưng nếu dùng thực lực một mình mà muốn ăn được chiếc bánh gato này thì chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, hội thảo này thật ra cũng là một cuộc họp đoàn kết, mọi người đều muốn lấy Chủ tịch Lâm làm lá cờ, kết thành nhóm, nuốt chửng chiếc bánh gato này. Phải biết người nhắm vào dự án này không chỉ có những người đang ngồi trong phòng hội nghị này, mà còn rất nhiều con mắt, thế lực trên cả nước đều muốn cắn một miếng”.
Nhậm Quy cười khà khà, nói.
Bảo vệ xác thực xong mới cho đi.
“Tôi không biết Chủ tịch Lâm căn dặn các người thế nào, nhưng chuyện này tôi sẽ báo lại với Chủ tịch Lâm!”.
Nhậm Quy liếc nhìn hai bảo vệ, mặt không có cảm xúc gì, sau đó mới đi vào phòng hội nghị.
Bảo vệ không để tâm.
Trong phòng hội nghị đã có mấy chục người ngồi.
Mỗi một người đều là nhân vật không tầm thường, danh tiếng lừng lẫy.
Hội thảo lần này e rằng sẽ được toàn quốc thậm chí là cả quốc tế chú ý!
“Ồ, ông Nhậm đến rồi!”.
“Ông Nhậm, chào ông!”.
“Cuối cùng ông cũng đến rồi, chúng tôi đợi lâu lắm rồi!”.
Người trong phòng hội nghị lần lượt bao vây lại, ai nấy tươi cười, vô cùng nhiệt tình.
Nhậm Quy cũng nhiệt tình chào hỏi từng người.
“Sắp đến giờ rồi, mọi người ngồi xuống đi, lát nữa ông Mã đến đây, thấy hiện trường lộn xộn chắc chắn sẽ không vui đâu. Nào nào, ngồi xuống đi, ngồi xuống nói chuyện”, Nhậm Quy chào hỏi.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhậm Quy địa vị đặc thù, đương nhiên ngồi ở trước nhất.
Đồng thời, Thường Phương, Cư Chí Cường và một vài người nắm trùm các nghành nghề đều ngồi ở hàng trước nhất.
Bọn họ châu đầu ghé tai, vui vẻ bàn luận gì đó.
“Ông Nhậm, nhắc tới thì hội thảo lần này có mục đích gì? Thật sự chỉ là giao lưu một số kinh nghiệm, tâm đắc thôi sao?”, Cư Chí Cường vô cùng chán nản, không nhịn được liếc nhìn Nhậm Quy.
“Giao lưu tâm đắc? Cậu nghĩ nhiều rồi, ngồi ở đây đều là thương nhân, cậu còn hi vọng một nhóm thương nhân giao lưu tâm đắc gì với cậu? Trong mắt người ở đây, ngoại trừ lợi ích, những cái khác đều là rác rưởi!”, Nhậm Quy khẽ cười nói.
“Vậy chúng ta đến đây làm gì?”, Cư Chí Cường khó hiểu hỏi.
“Sao hả? Bố cậu chưa nói với cậu sao?”, Nhậm Quy thắc mắc nhìn anh ta.
Cư Chí Cường lắc đầu.
“Ha ha, xem ra bố cậu quá bận rộn, không để tâm đến chuyện này, doanh nghiệp của gia tộc các cậu càng làm càng lớn!”, Nhậm Quy cười lớn.
Cư Chí Cường càng thêm nghi hoặc.
“Thôi được rồi, nói đơn giản cho cậu biết vậy! Buổi hội thảo ngày hôm nay có hai mục đích, thứ nhất đương nhiên là nhờ vào hội thảo này mà bắt nối quan hệ với Chủ tịch Lâm! Thứ hai là hợp tác với Chủ tịch Lâm, phát triển vài dự án lớn ở Giang Thành”, Nhậm Quy cười nói.
“Dự án lớn?”.
“Ngày 18, bên trên đã đưa xuống vài văn kiện, nói rằng phải chú tâm phát triển bờ Nam Giang Thành, thời gian đầu sẽ đầu tư bảy tỷ. Nhiều ông chủ muốn cắn một miếng trên chiếc bánh gato lớn này, nhưng nếu dùng thực lực một mình mà muốn ăn được chiếc bánh gato này thì chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày. Cho nên, hội thảo này thật ra cũng là một cuộc họp đoàn kết, mọi người đều muốn lấy Chủ tịch Lâm làm lá cờ, kết thành nhóm, nuốt chửng chiếc bánh gato này. Phải biết người nhắm vào dự án này không chỉ có những người đang ngồi trong phòng hội nghị này, mà còn rất nhiều con mắt, thế lực trên cả nước đều muốn cắn một miếng”.
Nhậm Quy cười khà khà, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.