Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2162
Bạch Long
20/04/2024
“Vẫn ổn. Ăn ngon ngủ khỏe. Tất cả đều tốt. Nhóc! Tự dưng gọi điện thế này! Cậu nói đi, có chuyện gì rồi?”, Trịnh Nam Thiên nói thẳng.
“Tôi muốn nhờ ông cử một đoàn người điều tra vài doanh nghiệp. Tôi nghi ngờ là họ làm ăn không sạch sẽ”, Lâm Chính nói.
“Ồ!”, Trịnh Nam Thiên giật mình sau đó mỉm cười: “Tôi còn không biết khả năng của cậu sao? Chuyện điều tra này rõ ràng là cậu có thể làm được mà”.
“Tôi muốn rung cây dọa khỉ!”, Lâm Chính nói. Một câu nói thôi nhưng khiến Trịnh Nam Thiên lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính.
“Hừ! Được, chuyện nhỏ này không thành vấn đề. Nói đi, cậu muốn tôi điều tra ai?”, Trịnh Nam Thiên bật cười.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nói ra vài cái tên. Trịnh Nam Thiên nghe xong bèn cười khổ: “Nếu nhóc muốn tôi động tới những người này thì khó đấy…”
“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Bởi vì họ không phải dạng vừa đâu. Sau lưng họ toàn là những kẻ tai to mặt lớn cả”.
“Vậy à?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Nếu cậu muốn tôi điều tra giúp thì cũng không thành vấn đề. Nếu động vào họ thì họ cũng nể mặt tôi thôi nhưng tôi khuyên cậu đừng nên làm loạn. Nếu không sẽ bị dìm chết đấy. Bản thân tôi thì tôi không sợ, tôi sợ là họ sẽ gây phiền phức cho cậu”, Trịnh Nam Thiên nói.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu và gật đầu: “Tôi biết rồi. Nếu đã vậy thì thôi chuyện này bỏ qua vậy, để tôi tự cân nhắc”.
“Cậu gặp phải rắc rối gì hả?”
“Cũng không hẳn”
“Thôi được…Nếu cậu có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tôi nhé. Nếu muốn điều tra thì tôi có thể giúp cậu”.
“Thôi không cần nữa. Cảm ơn ông”, Lâm Chính mỉm cười và tắt máy.
Mã Hải nãy giờ đứng trước bàn làm việc cũng phải sững sờ: “Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Đừng nghĩ nữa. Trông cậy người khác không bằng trông cậy vào chính mình. Phía bên đó không giúp được. Huống hồ, nhiều thế lực như vậy sao mà đỡ được. Chúng ta có người, họ không có người chắc?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy cậu định thế nào?”, Mã Hải trông vô cùng khổ sở.
Lâm Chính ngồi suy nghĩ. Một lúc sau anh nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Kênh tiêu thụ của chúng ta hiện có vấn đề gì không?”
“Kênh tiêu thụ không bị ảnh hưởng nhiều. Dù sao thuốc thì cũng là sản phẩm không thể thiếu mà. Không nhà buôn nào lại dám lấy người bệnh ra để làm trò đùa cả”.
“Vậy nhà cung ứng nguyên liệu thì sao?”
“Xảy ra vấn đề rất lớn. Giờ nguyên liệu bị cắt nguồn cung ứng, nếu như không kịp thời giải quyết thì cả công ty sẽ bị tê liệt…”
“Liệt kê danh sách những nguyên liệu bị đứt hàng cho tôi”.
“Vâng chủ tịch!”, Mã Hải lập tức chạy đi…
Quả nhiên Mã Hải làm việc vô cùng hiệu quả. Chưa tới 20 phút thì một tờ giấy đã được đẩy tới trước mặt Lâm Chính. Đương nhiên ông ta không chỉ liệt kê ra những nhà cung ứng nguyên liệu chủ động hủy hợp tác với Dương Hoa mà còn cả những nhà cung ứng có khả năng hủy hợp đồng trong tương lai nữa.
Hiện tại có hàng trăm công ty lớn nhỏ đang tiến hành tấn công Dương Hoa. Rõ ràng là phía sau bọn họ có người giật dây.
Mã Hải không thể nào xử lý được từng đơn tranh chấp nữa mà đã coi như đây là một cuộc chiến rồi…Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, cầm tài liệu lên xem.
“Tôi muốn nhờ ông cử một đoàn người điều tra vài doanh nghiệp. Tôi nghi ngờ là họ làm ăn không sạch sẽ”, Lâm Chính nói.
“Ồ!”, Trịnh Nam Thiên giật mình sau đó mỉm cười: “Tôi còn không biết khả năng của cậu sao? Chuyện điều tra này rõ ràng là cậu có thể làm được mà”.
“Tôi muốn rung cây dọa khỉ!”, Lâm Chính nói. Một câu nói thôi nhưng khiến Trịnh Nam Thiên lập tức hiểu ra ý của Lâm Chính.
“Hừ! Được, chuyện nhỏ này không thành vấn đề. Nói đi, cậu muốn tôi điều tra ai?”, Trịnh Nam Thiên bật cười.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn nói ra vài cái tên. Trịnh Nam Thiên nghe xong bèn cười khổ: “Nếu nhóc muốn tôi động tới những người này thì khó đấy…”
“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Bởi vì họ không phải dạng vừa đâu. Sau lưng họ toàn là những kẻ tai to mặt lớn cả”.
“Vậy à?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Nếu cậu muốn tôi điều tra giúp thì cũng không thành vấn đề. Nếu động vào họ thì họ cũng nể mặt tôi thôi nhưng tôi khuyên cậu đừng nên làm loạn. Nếu không sẽ bị dìm chết đấy. Bản thân tôi thì tôi không sợ, tôi sợ là họ sẽ gây phiền phức cho cậu”, Trịnh Nam Thiên nói.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu và gật đầu: “Tôi biết rồi. Nếu đã vậy thì thôi chuyện này bỏ qua vậy, để tôi tự cân nhắc”.
“Cậu gặp phải rắc rối gì hả?”
“Cũng không hẳn”
“Thôi được…Nếu cậu có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho tôi nhé. Nếu muốn điều tra thì tôi có thể giúp cậu”.
“Thôi không cần nữa. Cảm ơn ông”, Lâm Chính mỉm cười và tắt máy.
Mã Hải nãy giờ đứng trước bàn làm việc cũng phải sững sờ: “Chủ tịch Lâm, chuyện này…”
“Đừng nghĩ nữa. Trông cậy người khác không bằng trông cậy vào chính mình. Phía bên đó không giúp được. Huống hồ, nhiều thế lực như vậy sao mà đỡ được. Chúng ta có người, họ không có người chắc?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy cậu định thế nào?”, Mã Hải trông vô cùng khổ sở.
Lâm Chính ngồi suy nghĩ. Một lúc sau anh nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Kênh tiêu thụ của chúng ta hiện có vấn đề gì không?”
“Kênh tiêu thụ không bị ảnh hưởng nhiều. Dù sao thuốc thì cũng là sản phẩm không thể thiếu mà. Không nhà buôn nào lại dám lấy người bệnh ra để làm trò đùa cả”.
“Vậy nhà cung ứng nguyên liệu thì sao?”
“Xảy ra vấn đề rất lớn. Giờ nguyên liệu bị cắt nguồn cung ứng, nếu như không kịp thời giải quyết thì cả công ty sẽ bị tê liệt…”
“Liệt kê danh sách những nguyên liệu bị đứt hàng cho tôi”.
“Vâng chủ tịch!”, Mã Hải lập tức chạy đi…
Quả nhiên Mã Hải làm việc vô cùng hiệu quả. Chưa tới 20 phút thì một tờ giấy đã được đẩy tới trước mặt Lâm Chính. Đương nhiên ông ta không chỉ liệt kê ra những nhà cung ứng nguyên liệu chủ động hủy hợp tác với Dương Hoa mà còn cả những nhà cung ứng có khả năng hủy hợp đồng trong tương lai nữa.
Hiện tại có hàng trăm công ty lớn nhỏ đang tiến hành tấn công Dương Hoa. Rõ ràng là phía sau bọn họ có người giật dây.
Mã Hải không thể nào xử lý được từng đơn tranh chấp nữa mà đã coi như đây là một cuộc chiến rồi…Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, cầm tài liệu lên xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.