Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2176
Bạch Long
20/04/2024
Đến lúc này rồi Lâm Chính còn muốn tuyên bố gì nữa?
“Chắc không phải là tuyên bố Dương Hoa đóng cửa đấy chứ?”.
“Ha ha ha…”
Cư Chí Cường cười lớn.
Nhưng Nhậm Quy lại có dự cảm không lành, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Lâm Chính nói rất nghiêm túc: “Thưa quý vị, bây giờ tôi xin chính thức tuyên bố, năm ngày sau, Dương Hoa chúng tôi sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc mới! Loại thuốc này sẽ được bán trên cả nước, thậm chí là ra nước ngoài. Hiện giờ thuốc mới sắp được đưa vào sản xuất, chúng tôi đã làm xong các thủ tục liên quan. Nếu quý vị có hứng thú thì có thể theo dõi trang web chính thức hoặc các động thái khác của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi”.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi đây là loại thuốc gì?”.
Lập tức có phóng viên đưa ra câu hỏi.
Lâm Chính nhìn anh ta, bình thản đáp: “Thuốc đặc trị tiểu đường!”.
Sáu chữ này vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên yên lặng một cách kỳ quái.
Bầu không khí kỳ dị kéo dài tầm vài giây. Sau đó…
Ầm! HIện trường lập tức bùng nổ. Tất cả đám nhà báo mất kiểm soát, nhảy cả lên ghế và chĩa míc về phía Lâm Chính. Những người ngồi trước màn hình cũng nhốn nháo cả lên. Tất cả đã mất kiểm soát.
Nhiều người còn gào thét. Lúc này, mọi người có cảm giác như muốn nổ tung.
“Ôi trời…bệnh đó mà thần y Lâm cũng có thể chữa trị được sao?”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi bố ơi. Bệnh của bố có thể chữa khỏi rồi!”
“Tôi cũng không phải kiêng kị nữa rồi”.
“Căn bệnh đã hành hạ tôi không biết bao nhiêu năm. Cuối cùng có thể hồi phục được rồi!”
Vô số người kích động rơi nước mắt và ôm chầm lấy người nhà của mình. Bọn họ không hề nghi ngờ thần y Lâm. Bởi vì thần y Lâm từng tạo ra những loại thuốc tương tự như thế. Đầu tiên là nhồi máu não rồi đến viêm mũi. Tất cả đều mang tới hi vọng cho người khác và cứu sống không ít mạng người. Lời nói của thần y Lâm đã đủ để đảm bảo rồi.
Mọi người hoan hô và hò reo không ngớt. Rất nhiều gia đình bắt đầu ca hát nhảy múa. Đối với rất nhiều người bệnh thì ngày hôm nay là ngày đáng để kỷ niệm. Đối với những phóng viên có mặt, bọn họ cũng biết điều này có nghĩa là gì.
“Thần y Lâm! Xin hỏi thuốc đặc trị tiểu đường này nghiên cứu ra từ khi nào vậy? Có thể điều trị khỏi hoàn toàn căn bệnh này không?”
“Thần y Lâm! Đây có phải là đòn sát phát đánh lại những doanh nghiệp đã tấn công tập đoàn Dương Hoa không?”
“Thần y Lâm! Anh cố ý giấu chiêu bài này đúng không?”
“Tiếp theo anh sẽ có dự định gì?”
Đám nhà báo điên cuồng dí míc về phía Lâm Chính. Thế nhưng anh không hề trả lời mà chỉ đứng dậy rời đi. Mã Hải vội vàng sắp xếp bảo vệ hộ tống anh. Buổi họp báo đã kết thúc khi Lâm Chính đưa ra thông tin quan trọng xong.
Đám người Nhậm Quy ngồi trước màn hình đã không còn cười được nữa. Tất cả đều nhìn chăm chăm tivi.Căn phòng im lặng ghê người. Dường như có thể nghe được cả hơi thở của nhau và cả tiếng tim đập mãnh liệt nữa. Nhậm Quy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Chuyện gì thế này? Tại sao chủ tịch Lâm vẫn còn chiêu này chứ?”, Cư Chí Cường khóc dở mếu dở.
“Chắc không phải là tuyên bố Dương Hoa đóng cửa đấy chứ?”.
“Ha ha ha…”
Cư Chí Cường cười lớn.
Nhưng Nhậm Quy lại có dự cảm không lành, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình tivi.
Lâm Chính nói rất nghiêm túc: “Thưa quý vị, bây giờ tôi xin chính thức tuyên bố, năm ngày sau, Dương Hoa chúng tôi sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc mới! Loại thuốc này sẽ được bán trên cả nước, thậm chí là ra nước ngoài. Hiện giờ thuốc mới sắp được đưa vào sản xuất, chúng tôi đã làm xong các thủ tục liên quan. Nếu quý vị có hứng thú thì có thể theo dõi trang web chính thức hoặc các động thái khác của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi”.
“Chủ tịch Lâm, xin hỏi đây là loại thuốc gì?”.
Lập tức có phóng viên đưa ra câu hỏi.
Lâm Chính nhìn anh ta, bình thản đáp: “Thuốc đặc trị tiểu đường!”.
Sáu chữ này vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên yên lặng một cách kỳ quái.
Bầu không khí kỳ dị kéo dài tầm vài giây. Sau đó…
Ầm! HIện trường lập tức bùng nổ. Tất cả đám nhà báo mất kiểm soát, nhảy cả lên ghế và chĩa míc về phía Lâm Chính. Những người ngồi trước màn hình cũng nhốn nháo cả lên. Tất cả đã mất kiểm soát.
Nhiều người còn gào thét. Lúc này, mọi người có cảm giác như muốn nổ tung.
“Ôi trời…bệnh đó mà thần y Lâm cũng có thể chữa trị được sao?”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi bố ơi. Bệnh của bố có thể chữa khỏi rồi!”
“Tôi cũng không phải kiêng kị nữa rồi”.
“Căn bệnh đã hành hạ tôi không biết bao nhiêu năm. Cuối cùng có thể hồi phục được rồi!”
Vô số người kích động rơi nước mắt và ôm chầm lấy người nhà của mình. Bọn họ không hề nghi ngờ thần y Lâm. Bởi vì thần y Lâm từng tạo ra những loại thuốc tương tự như thế. Đầu tiên là nhồi máu não rồi đến viêm mũi. Tất cả đều mang tới hi vọng cho người khác và cứu sống không ít mạng người. Lời nói của thần y Lâm đã đủ để đảm bảo rồi.
Mọi người hoan hô và hò reo không ngớt. Rất nhiều gia đình bắt đầu ca hát nhảy múa. Đối với rất nhiều người bệnh thì ngày hôm nay là ngày đáng để kỷ niệm. Đối với những phóng viên có mặt, bọn họ cũng biết điều này có nghĩa là gì.
“Thần y Lâm! Xin hỏi thuốc đặc trị tiểu đường này nghiên cứu ra từ khi nào vậy? Có thể điều trị khỏi hoàn toàn căn bệnh này không?”
“Thần y Lâm! Đây có phải là đòn sát phát đánh lại những doanh nghiệp đã tấn công tập đoàn Dương Hoa không?”
“Thần y Lâm! Anh cố ý giấu chiêu bài này đúng không?”
“Tiếp theo anh sẽ có dự định gì?”
Đám nhà báo điên cuồng dí míc về phía Lâm Chính. Thế nhưng anh không hề trả lời mà chỉ đứng dậy rời đi. Mã Hải vội vàng sắp xếp bảo vệ hộ tống anh. Buổi họp báo đã kết thúc khi Lâm Chính đưa ra thông tin quan trọng xong.
Đám người Nhậm Quy ngồi trước màn hình đã không còn cười được nữa. Tất cả đều nhìn chăm chăm tivi.Căn phòng im lặng ghê người. Dường như có thể nghe được cả hơi thở của nhau và cả tiếng tim đập mãnh liệt nữa. Nhậm Quy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Chuyện gì thế này? Tại sao chủ tịch Lâm vẫn còn chiêu này chứ?”, Cư Chí Cường khóc dở mếu dở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.