Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 2179
Bạch Long
20/04/2024
“Mẹ kiếp! Có tiền sướng thật đấy”.
Tô Nhu không bận tâm mà chỉ nhìn vào bên trong chiếc Gallardo bằng vẻ tò mò. Cô thấy Lâm Chính ngồi bên trong.
“Lâm Chính?”, Tô Nhu ngạc nhiên lắm.
Lâm Chính giật mình. Thấy vẻ mặt khác thường của Tô Nhu thì anh mới ý thức được là mình đã lái nhầm xe. Một chàng rể ở nhờ thì sao có thể lái nổi chiếc xe như thế này chứ? Do anh vội quá nên giờ mới phản ứng kịp. Chắc là do gần đây nhiều việc quá..
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh vẫy tay: “Lên xe đi”.
Tô Nhu do dự, sau đó mơ cửa xe và ngồi vào trong.
“Em muốn đi đâu ăn?”, Lâm Chính đạp chân ga và hỏi.
“Tìm đại nhà hàng nào cũng được”, Tô Nhu nói.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu. Anh nhớ lần trước Lạc Thiên nói có một nhà hàng mới mở bên bờ sông nên lái xe tới đó.
“Anh lấy xe này ở đâu ra vậy?”, Tô Nhu hỏi.
“Cái này…”, Lâm Chính suy nghĩ, không biết trả lời thế nào.
“Đừng lừa em”, Tô Nhu bỗng nhiên nghiêm túc nhìn anh.
Lâm Chính giật mình, sau đó điềm đạm nói: “Anh mua”.
Tô Nhu quay ngoắt qua, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một lúc sau cô mới bặm môi: “Vụ kiện chưa xong,tiền bồi thường của Cư Chí Cường và Trần Bình vẫn chưa nhận được, anh lấy tiền đâu ra mua xe thế?”
Lâm Chính im lặng. Anh không biết phải giải thích thế nào.
“Có phải anh giống bác gái đi vay tiền mua xe không đấy?”, Tô Nhu lạnh lùng hỏi.
“Không hề?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh còn không chịu thừa nhận? Xe này mà không có tầm vài triệu tệ thì sao mua được. Lâm Chính! Em biết so với bộ trang phục kia thì số tiền này không là bao, nhưng…nếu như Cư Chí Cường mà không bồi thường cho chúng ta thì anh trả tiền xe như thế nào? Cư Chí Cường là người có quyền có thế, anh tưởng vụ kiện này dễ thắng và mình có thể lấy được nhiều tiền bồi thường lắm hả?”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính xoay tay lái, nói giọng điềm đạm: “Tô Nhu! Trong mắt em, anh là người như thế nào?”
Tô Nhu nghe thấy vậy thì giật mình: “Anh hỏi vậy làm gì?”
“Có phải em cảm thấy anh là một kẻ vô dụng không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu nhìn anh và lắc đầu: “Có thể trước đây có nhưng giờ thì không”.
“Anh biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”.
Tô Nhu cũng không nói thêm, chỉ cùng bước xuống xe với Lâm Chính.
Nhưng họ còn chưa bước vào trong thì Tô Nhu đột nhiên lên tiếng: “Gần đây anh thay đổi nhiều lắm anh biết không? Có lẽ em không nên dùng thái độ trước đây để nhìn nhận anh nữa rồi”.
“Vậy à? Vậy thì dùng thái độ gì?”, Lâm chính quay lại cười.
Tô Nhu chỉ im lặng.
Hôm nay Tô Nhu cực kỳ tiều tụy, mặt trắng bệch, hai mắt ảm đạm, tinh thần cũng không tốt lắm.
Sau khi chọn món thì nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có tâm sự.
Tô Nhu không bận tâm mà chỉ nhìn vào bên trong chiếc Gallardo bằng vẻ tò mò. Cô thấy Lâm Chính ngồi bên trong.
“Lâm Chính?”, Tô Nhu ngạc nhiên lắm.
Lâm Chính giật mình. Thấy vẻ mặt khác thường của Tô Nhu thì anh mới ý thức được là mình đã lái nhầm xe. Một chàng rể ở nhờ thì sao có thể lái nổi chiếc xe như thế này chứ? Do anh vội quá nên giờ mới phản ứng kịp. Chắc là do gần đây nhiều việc quá..
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh vẫy tay: “Lên xe đi”.
Tô Nhu do dự, sau đó mơ cửa xe và ngồi vào trong.
“Em muốn đi đâu ăn?”, Lâm Chính đạp chân ga và hỏi.
“Tìm đại nhà hàng nào cũng được”, Tô Nhu nói.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu. Anh nhớ lần trước Lạc Thiên nói có một nhà hàng mới mở bên bờ sông nên lái xe tới đó.
“Anh lấy xe này ở đâu ra vậy?”, Tô Nhu hỏi.
“Cái này…”, Lâm Chính suy nghĩ, không biết trả lời thế nào.
“Đừng lừa em”, Tô Nhu bỗng nhiên nghiêm túc nhìn anh.
Lâm Chính giật mình, sau đó điềm đạm nói: “Anh mua”.
Tô Nhu quay ngoắt qua, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Một lúc sau cô mới bặm môi: “Vụ kiện chưa xong,tiền bồi thường của Cư Chí Cường và Trần Bình vẫn chưa nhận được, anh lấy tiền đâu ra mua xe thế?”
Lâm Chính im lặng. Anh không biết phải giải thích thế nào.
“Có phải anh giống bác gái đi vay tiền mua xe không đấy?”, Tô Nhu lạnh lùng hỏi.
“Không hề?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Anh còn không chịu thừa nhận? Xe này mà không có tầm vài triệu tệ thì sao mua được. Lâm Chính! Em biết so với bộ trang phục kia thì số tiền này không là bao, nhưng…nếu như Cư Chí Cường mà không bồi thường cho chúng ta thì anh trả tiền xe như thế nào? Cư Chí Cường là người có quyền có thế, anh tưởng vụ kiện này dễ thắng và mình có thể lấy được nhiều tiền bồi thường lắm hả?”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính xoay tay lái, nói giọng điềm đạm: “Tô Nhu! Trong mắt em, anh là người như thế nào?”
Tô Nhu nghe thấy vậy thì giật mình: “Anh hỏi vậy làm gì?”
“Có phải em cảm thấy anh là một kẻ vô dụng không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu nhìn anh và lắc đầu: “Có thể trước đây có nhưng giờ thì không”.
“Anh biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”.
Tô Nhu cũng không nói thêm, chỉ cùng bước xuống xe với Lâm Chính.
Nhưng họ còn chưa bước vào trong thì Tô Nhu đột nhiên lên tiếng: “Gần đây anh thay đổi nhiều lắm anh biết không? Có lẽ em không nên dùng thái độ trước đây để nhìn nhận anh nữa rồi”.
“Vậy à? Vậy thì dùng thái độ gì?”, Lâm chính quay lại cười.
Tô Nhu chỉ im lặng.
Hôm nay Tô Nhu cực kỳ tiều tụy, mặt trắng bệch, hai mắt ảm đạm, tinh thần cũng không tốt lắm.
Sau khi chọn món thì nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có tâm sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.